Thực ra, việc phá dỡ và di dời hầu hết đều được người dân ủng hộ.
Chỉ là có những thương nhân làm ăn không đứng đắn đàng hoàng sẽ ép bán hoặc ép mua.
Dù là chủ sở hữu của ngôi nhà hay công xưởng thì chắc chắn họ đều muốn bán được giá để kiếm chút tiền.
Nhưng yêu cầu của ba Lạc cũng không hề cao, ông chỉ mong mình không lỗ vốn mà thôi.
Dù sao thì với công xưởng đáng giá một trăm vạn mà chỉ được người ta chào giá năm mươi vạn cũng là hơi quá đáng.
Mà thậm chí ba Lạc còn không tính toán mảnh đất đó trị giá bao nhiêu tiền.
Nhưng người mua lại là tập đoàn Hồng Nghiệp, ba Lạc cũng sợ mình sẽ thật sự chọc phải phiền phức.
Chỉ có điều, Lạc Tú không hề bận tâm đến điều đó.
Kiếp trước anh nhớ rõ là Lạc Đại Phú đã lừa bọn họ lấy được công xưởng đó, cuối cùng ông ta chỉ đồng ý cho phá bỏ sau khi đã cầm được bảy trăm vạn.
Bây giờ mới ra giá năm mươi vạn đã ép họ phải đồng ý rồi, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?
Nếu là kiếp trước, có lẽ Lạc Tú không còn cách giải quyết nào khác, nhưng kiếp này lại khác.
Tập đoàn Hồng Nghiệp?
So với Hồng Bưu thì thế nào?
So với Quảng Khôn thì thế nào?
So với nhà họ Diệp ở Thông Châu thì càng không có gì để nói.
Trong mắt Lạc Tú, những nhân vật đó, những thế lực đó chẳng là cái thá gì hết, huống chi là tập đoàn Hồng Nghiệp.
“Hoặc là ông bảo ông chủ của ông đến gặp tôi, hoặc là để tôi đích thân đến gặp ông ta.
Nhưng nếu tôi đến gặp ông ta thì cái giá sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.” Lạc Tú cất giọng lạnh lùng.
“Tôi nói lại một lần nữa, chúng tôi là tập đoàn Hồng Nghiệp.” Dường như người đàn ông đeo kính kia cho rằng dựa vào bốn chữ “tập đoàn Hồng Nghiệp” là có thể càn rỡ muốn làm gì thì làm.
Đúng là ở Vĩnh Tế không ai là không biết đến tập đoàn Hồng Nghiệp.
Hơn nữa, tập đoàn Hồng Nghiệp cũng không phải là một tập đoàn làm ăn nghiêm túc, đàng hoàng gì.
“Tôi nói rồi, ông cút ngay cho tôi!” Lạc Tú chỉ ra ngoài cửa.
“Được lắm, cậu cứ đợi đấy cho tôi.” Mặc dù người đàn ông đeo kính kia rất kiêu ngạo, nhưng ông ta cũng khá thức thời, không dám trực tiếp xảy ra xung đột với Lạc Tú.
Nhưng trước khi đi, ông ta vẫn ném cho anh một cái lườm cháy mắt.
Nếu đối phương đã rượu mời không uống thích uống rượu phạt, vậy thì bọn họ sẽ không khách sáo nữa.
Thấy vậy, ba Lạc không khỏi cau mày, ở địa phương này tập đoàn Hồng Nghiệp là cường hào ác bá.
“Thằng nhóc thối, tính tình con hay nóng nảy, nhưng phép vua phải thua lệ làng, ba sợ con sẽ phải chịu thiệt đấy.” Ba Lạc hơi lo lắng nói.
“Không sao đâu ba, chuyện này ba không cần phải quan tâm, cứ để con giải quyết cho.” Lạc Tú chẳng hề lo âu chút nào.
Mặc dù ba Lạc thấy lo lắng, nhưng nhìn Lạc Tú tự tin như vậy, ông cũng đành mặc cho anh giải quyết.
“À đúng rồi, ba ngày sau là đến ngày tế tổ.
Đến lúc đó con đừng nổi nóng với bác cả và cô hai nhé.” Ba Lạc dặn dò, dù bọn họ có sai thì cũng là anh chị của ông, là bậc bề trên của Lạc Tú.
Vừa nói đến đây, điện thoại của ba Lạc đã đổ chuông.
Bên công xưởng xảy ra chuyện rồi.
“Được lắm, xem ra bọn họ không ngại làm lớn chuyện đây mà.” Lạc Tú cười khẩy, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Ba Lạc muốn đi cùng, nhưng lại bị anh ngăn lại.
Nếu đối phương đã muốn làm ầm ĩ lên, vậy thì phải xem họ có gánh được hậu quả này không.
Lạc Tú gọi một chiếc xe qua bên công xưởng.
Trên xe, anh nhận được điện thoại của Tô Bửu Điền.
“Cậu Lạc, giấy bổ nhiệm vị trí giáo quan trong học viện quân sự Kinh Nam đã đến rồi, tôi sẽ đích thân mang qua đó cho cậu.”
“Mấy ngày nay tôi đang ở Vĩnh Tế, không có mặt ở Thông Châu.”
“Được, vậy tôi làm xong việc bên này trước, khoảng ba ngày sau là có thể đưa đến tay cho cậu.” Tô Bửu Điền cười nói.
Dù sao có thể mời được Lạc Tú qua đó cũng thật sự đã tốn rất nhiều công sức.
Nói chuyện phiếm vài câu, sau đó hai bên cúp máy, Lạc Tú cũng đã đến công xưởng.
Khu vực này tập trung rất nhiều nhà máy, công xưởng.
Thực ra công xưởng của nhà Lạc Tú nằm ở giữa, bên trái là một xưởng in, bên phải là một xưởng sản xuất ghế sofa.
Nhưng bây giờ ở trước cửa công xưởng tập trung hơn một trăm người, tất cả bọn họ đều cầm ống thép trong tay, ai nấy đều trông rất hung hãn.
Hơn nữa còn có hai máy ủi và một máy xúc được lái đến.
Mà trong công xưởng, ngoài một ông lão đứng canh cửa ra, đám công nhân đã chạy đi từ lâu rồi.
Dù sao cảnh tượng hơn một trăm người lăm lăm cầm ống thép đứng ngoài cửa trông cũng hơi đáng sợ.
Mà bốn phía xung quanh cũng chẳng có ai, vì dù