"Hai mươi mấy năm trước, ba ở Hải Đông.
Lúc đó, ba vừa mới đến Hải Đông.
Khi ấy ba coi như là không kém, là người lên chức nhanh nhất trong nhóm của ba, không đến một năm đã vào văn phòng."
Và cũng chính vào thời điểm đó, ba Lạc đã quen mẹ của Lạc Tú, Thẩm Nguyệt Lan!
Điều không ngờ là, cả hai người gần như là vừa gặp đã thấy hợp nhau, chẳng mấy chốc đã xác nhận quan hệ, rồi sau đó trải qua nửa năm chung sống, cả hai đã tính đến chuyện kết hôn.
Vào thời điểm đó, ba Lạc trong văn phòng coi như là có tương lai tươi sáng so với những người bình thường kia rồi.
Phụ huynh của nhà ai cũng đều hy vọng có một chàng rể hiền như vậy.
Nhưng chờ đến khi nhìn thấy phụ huynh của Thẩm Nguyệt Lan, ba Lạc đã chết lặng.
Bởi vì địa vị và thân phận của ông hoàn toàn không có gì đáng nói trong mắt người khác.
Đó là một gia tộc khổng lồ, cũng là một gia tộc cực kỳ đáng sợ.
Không nói đến chuyện bên trong gia tộc có bao nhiêu quan chức cấp cao, hoạt động kinh doanh của người ta đều là xuyên quốc gia.
Ba Lạc hoàn toàn chẳng vào được mắt nhà người ta, thậm chí còn không bằng một con kiến!
Mà rõ ràng là cha mẹ của đối phương cũng có địa vị cực cao, lại cực lực ngăn trở việc này.
Sau khi ba Lạc đến nhà họ Thẩm, cơ hồ là đã nhận hết xem thường thờ ơ và tủi nhục!
Nhưng vào lúc này, Thẩm Nguyệt Lan lại đã mang thai Lạc Tú rồi.
Sự việc này khiến nhà họ Thẩm tức giận, ba Lạc suýt chết trong tay đối phương.
Cuối cùng Thẩm Nguyệt Lan lấy cái chết ép buộc, dẫn ba Lạc trốn về Hải Đông.
Lúc ấy, nếu không phải ba Lạc còn có một người bạn thân ở Hải Đông ra tay vào thời khắc mấu chốt, e rằng lúc đó ba Lạc đã không thể nào còn sống sót nữa rồi.
Cuối cùng, cả hai đã tổ chức một đám cưới giản dị tại nhà của người bạn thân, tám tháng sau Lạc Tú đã chào đời.
Vốn tưởng rằng sự ra đời của Lạc Tú sẽ mang lại một cơ hội thay đổi tốt hơn, nhưng đáng tiếc, đối phương vẫn kiên quyết phản đối, cho rằng sự việc này đã mang lại sự sỉ nhục cho gia tộc đối phương!
Hiện tại ba Lạc vẫn còn nhớ rõ giọng điệu kiêu ngạo và ánh mắt khinh thường khi đối phương đưa Thẩm Nguyệt Lan đi.
Và cả câu nói đó, cậu mà cũng xứng ở bên cạnh Nguyệt Lan ư?
Không những thế, đối phương còn cảnh cáo ba Lạc: Chuyện này đến đây là kết thúc, không được phép nhắc tới với bất cứ kẻ nào nữa!
Cho dù là với Lạc Tú! Nếu như phát hiện ra chuyện bị tiết lộ, vậy thì cha con bọn họ cũng không cần thiết phải sống!
Mà Thẩm Nguyệt Lan cũng bị cảnh cáo tương tự, nếu bà dám bí mật đến tìm cha con Lạc Tú, thì họ sẽ xóa sổ cha con Lạc Tú khỏi thế giới này!
Nhà họ Thẩm hiển nhiên là có năng lực này, bất luận là Thẩm Nguyệt Lan hay là ba Lạc đều rõ ràng điều này!
Cho nên, để bảo vệ cha con Lạc Tú, Thẩm Nguyệt Lan chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của ba Lạc và Lạc Tú, như thể chưa từng tồn tại vậy.
Mà ba Lạc cũng không bao giờ nhắc gì liên quan đến chuyện mẹ của Lạc Tú nữa.
Lần này, nếu không phải vì Lạc Tú trở thành tổng giáo quan của Học viện Quân sự Kinh Nam, khiến cho ba Lạc nhìn thấy một tia hy vọng, sợ rằng ba Lạc sẽ giữ bí mật này cả đời.
Cho đến lúc này, Lạc Tú mới hiểu được tất cả những điều này.
Ở kiếp trước, Lạc Tú cho rằng mẹ mình đã qua đời từ sớm nên khi bản thân bị tàn tật, khi ba Lạc qua đời, Lạc Tú thậm chí còn không biết rằng mình vẫn còn một người mẹ.
Kiếp này, nếu không phải bản thân đã sớm khác biệt, sợ là cũng sẽ giống y như kiếp trước, hoàn toàn không biết gì.
Nghĩ đến đây, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Lạc Tú càng thêm nồng đậm.
Mẹ của Lạc Vô Cực anh, mẹ của Vô Cực Tiên Tôn, có ai dám uy hiếp chứ?
Nhà họ Thẩm, tốt lắm!
Vậy thì hãy xem liệu nhà họ Thẩm tự nhận là quyền lực này có thể chịu đựng được lửa giận của anh hay không.
Có thể đón nhận lửa giận của Vô Cực Tiên Tôn hay không.
“Yên tâm đi, ba, con nhất định sẽ đường đường chính chính đón mẹ trở về đoàn tụ với chúng ta, không ai có thể ngăn cản được!” Lạc Tú lên tiếng cam đoan với ba Lạc.
"Có những lời này của con thì ba an tâm rồi.
Đúng rồi, còn một chuyện nữa.
Nếu lần này con đến Hải Đông, ba hy vọng con có thể giúp ba làm việc đó." Ba Lạc nhìn Lạc Tú với vẻ mong đợi.
"Chuyện gì vậy?"
"Năm đó người