Bữa ăn kết thúc ngay khi đám người Sở Vân Hào đã châm chọc khiêu khích xong.
Bước ra khỏi nhà hàng, Hạ Linh Lung có chút tức giận nhìn Lạc Tú.
"Sao hôm nay anh lại thế này hả? Sao lại không biết phản bác?" Hạ Linh Lung không cảm thấy Lạc Tú ăn nói vụng về, ngược lại cảm thấy hôm nay Lạc Tú không nên như thế này.
Chẳng lẽ thật sự là vì sợ rồi?
Ngẫm lại cũng có khả năng, dù sao Sở Vân Hào cũng là một cậu ấm giàu có thực sự, còn Lạc Tú thì nói đến cùng cũng chỉ là thể hiện trên mảnh đất Thông Châu này mà thôi.
Nghĩ đến đây, Hạ Linh Lung không khỏi có chút thất vọng đối với Lạc Tú.
Trước đó cô ta còn tưởng rằng Lạc Tú sẽ không giống người thường một chút.
Xem ra là bản thân mình đã nhìn nhầm, khi thực sự đối mặt với những cậu ấm nhà quyền quý này, Lạc Tú hoàn toàn không có khả năng và sự tự tin như vậy.
“Không thể nói chuyện về tảng băng với côn trùng mùa hè!” Lạc Tú cười cười, bỏ lại câu nói này liền rời đi.
“Linh Lung, sao cậu lại tìm một người như vậy để chặn họng súng cho cậu chứ? Anh ta hoàn toàn không có năng lực cùng tư cách kia!” Lúc này, Chu Tuyết Phi cũng đi ra, vỗ vai Hạ Linh Lung nói.
“Cậu xem hôm nay mất mặt kìa, mình cũng cảm thấy xấu hổ thay cho cậu.” Chu Tuyết Phi thở dài.
“Haiz, trước kia mình luôn nghĩ là anh ta sẽ không giống người thường, nhưng mà ai biết được lại như vậy chứ?" Hạ Linh Lung mất mát cúi đầu.
"Linh Lung, có một số thứ là bẩm sinh.
Giống như cậu và mình đều ngậm thìa vàng mà chào đời vậy."
"Sở Vân Hào kia cũng là như vậy.
Có những thứ này không phải dựa vào sự cố gắng sau này là có thể đạt được.
Về sau cậu vẫn nên tránh xa anh ta một chút đi.
Anh ta hoàn toàn không phải người cùng đẳng cấp với chúng ta." Chu Tuyết Phi lắc đầu.
Mà ở một phía khác, hôm nay Trần Hữu rất vui vẻ, thậm chí trên đường trở về còn cố ý mở một bài nhạc lắc đầu nhàm chán, vừa vặn vẹo thân hình theo nhịp điệu vừa tùy ý cười to.
Lạc Tú!
Hừ, dù trước đây mày có lợi hại đến đâu đi nữa thì như thế nào?
Người anh em của ông đây vừa đến, chẳng phải mày đã lập tức kinh sợ sao?
Yên tâm đi, đây sẽ chỉ là bắt đầu, tao sẽ khiến người anh em của tao cẩn thận, chậm rãi chơi đùa mày tới chết.
Tao sẽ khiến mày hối hận khi đến thế giới này!
Nghĩ đến đây, Trần Hữu càng cười tự đắc như một kẻ mất trí.
Sau đó xe từ từ lái vào hầm để xe của một biệt thự.
Đỗ xe xong, Trần Hữu cười ngân nga một điệu, bước xuống xe, sau đó đi vào biệt thự.
Giờ phút này, ba của Trần Hữu vẫn chưa ngủ, đang đọc báo trong phòng khách.
“Chuyện gì mà vui thế?” Ba của Trần Hữu hỏi.
.
Đọc truyện hay, truy cập ngay _ T RЦмtrцуeЛ.vЛ _
“Không có chuyện gì, hôm nay trút giận rồi.” Trần Hữu cười nói.
“Con trai của ba cũng không thể bị khinh bỉ ở bên ngoài, có phải Lạc Tú trước đó không?” Ba của Trần Hữu hỏi.
“Dạ.” Trần Hữu đắc ý gật đầu.
“Chờ ông già của con rảnh tay, giết chết nó còn không đơn giản như bóp chết một con kiến à!” Ba của Trần Hữu cười khẩy nói.
“Không nói chuyện nữa, con lên trước.” Trần Hữu tràn đầy sức sống nhảy lên lầu, sau đó đẩy cửa phòng mình ra, đóng cửa lại, vừa định bật đèn thì bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Bởi vì anh ta ngửi được mùi thuốc lá trong phòng.
Nói chính xác là anh ta không hút thuốc, trong phòng làm sao lại có mùi khói?
Trần Hữu vừa nhấn công tắc, vừa chuẩn bị nổi giận.
"Tạch!"
Dưới ánh đèn, một người quay lưng về phía Trần Hữu, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay còn cầm điếu thuốc.
Người đàn ông quay lại, mỉm cười.
“Tên họ Lạc, sao mày lại dám ở đây?” Trần Hữu tức thì ngỡ ngàng.
"Mày tới đây làm gì?” Trần Hữu nhìn thấy Lạc Tú thì nhanh chóng tiến lên một bước, sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một khẩu súng lục.
“Đến tiễn anh.” Lạc Tú không để ý đến khẩu súng trong tay Trần Hữu.
“Chà, giỏi! Đúng là thiên đường có cửa mày không đi, địa ngục không lối mày lại chen vào!" Trần Hữu cầm súng lục chĩa vào Lạc Tú.
“Thực xin lỗi, nếu mày đã đến đây, vậy mày không thể đi được nữa!” Trần Hữu cười rất đắc ý, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia điên cuồng.
Đây là nhà của anh ta, anh ta có thể giết Lạc Tú, sau đó tùy ý bịa ra một tội danh đi tố cáo Lạc Tú.
Ví dụ như đột nhập cướp bóc?
Hoặc là trực tiếp giết Lạc Tú, sau đó dìm anh xuống sông?
Tất cả dường như đều là lựa chọn không tệ.
"Đang nghĩ ngày mai giết chết mày như thế nào, không ngờ mày lại tự đưa bản thân đến rồi.
Tao biết mày rất giỏi đánh nhau, nhưng có thể nhanh hơn súng sao?" Trần Hữu cười khẩy bóp cò súng.
Nhưng không có đạn ra khỏi nòng, sau đó Trần Hữu lại bóp cò vài cái.
Ngoại trừ âm thanh trống rỗng thì không có gì xảy ra.
“Mày?” Trần Hữu có hơi hoảng sợ, vươn tay muốn kéo tay nắm cửa nhưng làm sao cũng không mở ra được.
“Mày tới đây là muốn giết tao à?” Trần Hữu ra vẻ trấn định nói, nhưng trên thực tế tay đã run lẩy bẩy.
Anh ta hoảng sợ.
Lạc Tú gật đầu.
"Khoan hẵng nói đây là nhà của tao, mày có dám giết tao ở trong này hay không, cho dù là nơi khác thì mày cũng không dám."
"Tên họ Lạc, mày nghĩ mày là ai chứ?"
“Tao đã gài bẫy mày nhiều lần như vậy, nhưng mày đều không dám làm gì tao cả!” Nghĩ đến đây, Trần Hữu lại khôi phục bình tĩnh.
“Có thể anh đã hiểu lầm.” Giọng điệu của Lạc Tú có chút