Lái xe thì khẳng định là không để cho Lạc Tú lái, dù sao thì Hạ Linh Lung vẫn cứ kêu gào muốn lái xe.
Mà sau khi phát hiện ra mình nghĩ sai rồi, cô gái cũng chẳng xin lỗi Lạc Tú.
Dù sao theo cô ta thấy, hẳn là Sở Vân Hào mới là người cầm đầu bên trong những người này, còn Lạc Tú thì có vẻ lạc lõng, hoàn toàn chỉ là một người qua đường.
Thậm chí, sự khinh thường của đôi tình nhân dành cho Lạc Tú không thèm che giấu mà hiển hiện ngay trên mặt.
Xe chậm rãi khởi động, Hạ Linh Lung vừa lái xe vừa nhìn những con vật khác nhau bên ngoài xe, thỉnh thoảng dừng lại chụp vài tấm selfie bằng điện thoại di động.
Còn đôi tình nhân kia thì lại đang trò chuyện và cười đùa xung quanh Sở Vân Hào và Chu Tuyết Phi, trong khi đó Lạc Tú thực sự bị gạt sang một bên, dường như không ai muốn chú ý đến anh, như thể anh thực sự chỉ là một nhân viên bình thường.
Lạc Tú cũng không quan tâm đến điều đó, tự châm một điếu thuốc rồi hút.
Xe chạy được một đoạn, phía trước đã bắt đầu không ngừng hiện ra biển cảnh báo.
Bởi vì phía trước là khu vực có nguy cơ cao, cuối cùng chiếc xe cũng lái vào lãnh địa của mấy con hổ đang nằm bơ phờ trên những tảng đá phía xa, phơi mình dưới nắng và chợp mắt.
Hạ Linh Lung dừng xe, bắt đầu chụp ảnh tự sướng.
Còn cặp tình nhân cũng hào hứng cầm điện thoại liên tục chụp ảnh.
Lúc mọi người chuẩn bị rời khỏi đây thì cô gái trong cặp đôi này vô tình làm rơi điện thoại xuống đất.
Mà chiếc xe đã đi được năm mét rồi.
“Em làm rớt điện thoại rồi.” Cô gái nhìn chiếc iPhone mới mua của mình với vẻ xót xa.
“Lái xe ngược về rồi lấy?” Hạ Linh Lung đề nghị.
“Không sao đâu, em gái, anh xuống xe nhặt giúp em.” Lúc này Sở Vân Hào mở miệng cười nói.
“Hả?” Câu này khiến mọi người sợ ngây người.
Phải biết nơi này là chỗ nguy hiểm, xa xa có mấy con hổ, ngộ nhỡ hổ đến thì coi như xong đời.
“Đừng lo lắng, anh Hào của em là cao thủ đấy.
Đừng nói là một con hổ, cho dù là cả một bầy hổ cũng không làm được gì cậu ấy.” Bấy giờ Vương Tuấn Hi đứng lên nói.
Mà Sở Vân Hào thì nở một nụ cười đắc ý trên khuôn mặt.
Anh ta cố ý muốn khoe khoang một phen ở trước mặt mọi người.
“Tôi thấy hay là vẫn đừng nên xuống xe đi?” Lúc này Chu Tuyết Phi cau mày nói.
Dù sao thì đó là hổ chứ không phải mèo.
“Không có việc gì.” Sở Vân Hào trực tiếp mở cửa, sau đó vênh váo xuống xe, cầm điện thoại trên mặt đất lên rồi đi về.
“Oa, anh Hào, anh thật là lợi hại và can đảm!” Lúc này, cô gái nhỏ không những không cảm thấy nguy hiểm mà ngược lại còn cảm thấy Sở Vân Hào cực kỳ dũng cảm.
“Hì hì, không sao đâu.
Hay là em cũng xuống dưới thử xem, anh sẽ bảo vệ em.” Sở Vân Hào khoe khoang nói.
“Em, em thực sự có thể sao?” Cô gái nhỏ hiển nhiên vẫn còn đang do dự và lo lắng.
“Anh đã nói là không có việc gì mà.” Sở Vân Hào vươn một bàn tay, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, sau đó cô gái nhỏ cuối cùng cũng duỗi tay ra, bước xuống xe trong nỗi sợ hãi.
Nhưng càng như vậy thì càng cảm thấy kích thích.
"Thế nào? Anh Lạc, hay là xuống dưới thử xem?" Bấy giờ Sở Vân Hào mở miệng nói.
Còn Lạc Tú thì lắc đầu.
“Anh Lạc à, con hổ còn đang ngủ trưa ở đằng xa đấy, anh sợ cái gì thế?” Lúc này Vương Tuấn Hi cũng đã xuống xe, tỏ vẻ ngầu ngầu nói với Lạc Tú.
Lạc Tú vẫn lắc đầu.
“Hừm, đúng là nhát gan.” Vương Tuấn Hi cười khẩy một tiếng.
“Tuyết Phi, xuống thử xem ha?” Sở Vân Hào gửi lời mời đến Chu Tuyết Phi.
Thực ra lúc này bầu không khí này đã hào hứng quá rồi, Chu Tuyết Phi cũng bỏ lý trí, sau đó xuống xe theo.
Cuối cùng, ngay cả chàng trai kia cũng đã xuống xe, chỉ có Lạc Tú và Hạ Linh Lung vẫn còn trên xe.
“Linh Lung xuống dưới đi.” Sở Vân Hào mở miệng nói với Hạ Linh Lung.
“Linh Lung, xuống dưới đi, không có nguy hiểm đâu, nhưng rất kích thích!” Chu Tuyết Phi thuyết phục.
“Ở dưới chụp ảnh tự sướng chắc chắn rất ngầu.” Chu Tuyết Phi tung ra lời dụ dỗ.
Còn Hạ Linh Lung thực sự rất do dự.
Cô ta dao động rồi, nhưng nếu để Lạc Tú ngồi trong xe một mình thì hình như có chút không ổn lắm.
Cho nên cuối cùng Hạ Linh Lung mở miệng nói với Lạc Tú.
"Lạc Tú, hay là chúng ta cũng đi xuống đi?"
“Không đi, tốt hơn là cô cũng đừng xuống.” Lạc Tú khuyên.
"Anh