Những lời này của Hạ Thu Diễm rất quá đáng, nhưng Hạ Hân Hân không nghĩ như vậy.
Cô ta đã nghe nói hình như trước kia ba cô ta vì đắc tội với một người không nên đắc tội ở Yên Kinh nên mới bị chèn ép, khiến cho nhà họ Hạ lưu lạc đến bước đường hôm nay.
Xem ra điều này có liên quan gì đến ba của Lạc Tú chăng?
Nếu đúng như vậy, thì Hạ Hân Hân càng ghét Lạc Tú hơn.
“Thu Diễm, em nói bậy bạ gì trước mặt mấy đứa nhỏ vậy?” Hạ Nguyên Vũ hơi tức giận.
“Sao vậy anh, chẳng lẽ em không thể nói à?” Rõ ràng Hạ Thu Diễm không chịu nhượng bộ.
“Mấy cậu chủ nhà họ Sở đó, người nào không phải nhân tài trong tương lai chứ?”
“Mấy đứa con của tập đoàn Hàn thị ấy, có đứa nào mà không phải là thiên tài kinh doanh?”
“Nghe nói mấy đứa cháu trai nhà họ Dương, một đứa hiện đang học ở Harvard, một đứa ở Yale, còn một đứa thì luôn yêu mến Hân Hân của chúng ta, bên ngoài vẫn luôn đồn đại đó thôi.”
“Những người em vừa nói đó, có người nào mà không xứng với Hân Hân, hoặc nói có người nào mà không thể so sánh với tên nhóc này được chứ?”
“Tại sao anh lại muốn để Hân Hân và cậu ta ở bên nhau chứ?” Hạ Thu Diễm so sánh như thế khiến Lạc Tú trở nên thật tồi tệ.
“Mặc dù gia cảnh chúng ta đã sa sút nhưng chúng ta cũng từng là một gia đình giàu có, từ nhỏ Hân Hân không phải làm gì cả, không cần nấu cơm, không cần giặt đồ, vẫn luôn có người hầu hạ, chẳng lẽ anh muốn sau này Hân Hân đi theo người khác giặt giũ nấu nướng ư?” Hạ Thu Diễm chất vấn nói.
“Thu Diễm, im đi, những lời này không thể nói trước mặt bọn trẻ được.” Hạ Nguyên Vũ quát lớn.
“Tại sao lại không thể nói trước mặt cậu ta được?”
“Đây đều là những vấn đề phải đối mặt.
Bình thường chúng ta còn không coi những gia đình thế hệ thứ hai ra gì, huống chi là những gia đình bình thường chứ?”
“Hơn nữa nếu cậu ta đã đến đây thì phải đối mặt với những vấn đề thực tế đó.”
“Phượng hoàng nam cũng không dễ làm như vậy đâu.” Hạ Thu Diễm lạnh lùng nói.
“Thu Diễm, em quá đáng lắm rồi đấy.” Lần này Hạ Nguyên Vũ thực sự rất tức giận, trong giọng điệu của ông ta như đang đè nén một ngọn lửa giận rất lớn.
“Mọi người ăn đi, tôi về phòng đây.” Hạ Thu Diễm ném đôi đũa lên bàn, xoay người bỏ đi.
Nhất định cô ta sẽ cật lực phản đối chuyện này, sẽ không giao cháu gái cho một gia đình bình thường đâu.
Như vậy e rằng tất cả các gia tộc ở Hải Đông sẽ cười nhạo nhà họ Hạ, nhà họ Hạ sẽ mất hết thể diện.
Và điều quan trọng nhất, cô ta cảm thấy mình chính là kiểu người thà ít mà tốt, không có nhà giàu nào đồng ý lấy cô ta, như vậy cho dù độc thân hết quãng đời còn lại thì cô ta cũng sẽ không bao giờ chịu gả đi.
“Tiểu Tú, xin lỗi, hôm nay tâm trạng của cô Hân Hân không được tốt lắm.” Hạ Nguyên Vũ đứng lên và nghiêm túc xin lỗi Lạc Tú.
“Không sao, thật ra cháu cũng không quan tâm lắm.” Lạc Tú tỏ vẻ không hề để ý đến.
Còn Hạ Hân Hân liếc nhìn Lạc Tú một cách khinh thường.
Không quan tâm?
Nếu anh không thèm quan tâm thì sẽ có ma rồi, không quan tâm thì sao lại đến nhà tôi làm gì?
Vừa nhìn là biết ngay muốn đến làm phượng hoàng nam rồi.
Lạc Tú thực sự không quan tâm, nếu bàn về sự kiêu ngạo và ánh mắt nhìn người thì ai có thể cao bằng Vô Cực tiên tôn chứ?
Anh đến để báo đáp công ơn, báo xong anh sẽ đi ngay.
Còn về phần chuyện hôn nhân?
Lạc Tú thực sự không quan tâm.
Tuy nhiên, Lạc Tú không thèm giải thích mấy chuyện như vậy, dù sao mấy chuyện này chỉ càng tô càng lem mà thôi.
Càng giải thích, người khác sẽ càng không tin tưởng.
Có đôi khi cứ chờ sự thật phơi bày ra trước mắt còn hơn nói bất cứ điều gì vào lúc này.
Sau khi nói chuyện được vài câu, Lạc Tú quyết định đứng dậy và rời đi.
Cho dù Hạ Hân Hân không phản đối, Lạc Tú cũng sẽ không ở lại nhà họ Hạ, anh đã có hẹn rồi, bên kia cũng đã gửi mấy tin nhắn cho anh rồi.
“Tiểu Tú, cháu không muốn đến nhà chú ở sao?” Hạ Nguyên Vũ đã đưa Lạc Tú đến cửa nhưng vẫn còn giữ lại.
Lạc Tú kiên quyết lắc đầu.
Hạ Hân Hân không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiễn Lạc Tú ra ngoài cổng.
“Hôm nay cảm ơn anh, nhưng tốt hơn hết anh ở bên ngoài nên cẩn thận.
Xã hội này vẫn còn rất nhiều kẻ lừa đảo.” Những lời này của Hạ Hân Hân đương nhiên muốn ám chỉ chuyện Lạc Tú bị lừa ở sân bay hôm nay.
Cứ cho rằng cô ta đã bị lừa, nhưng Hạ Hân Hân vẫn cảm thấy được không phải Lạc Tú cũng bị lừa sao?
Hơn nữa thủ đoạn lừa bịp vụng về như vậy đã chứng minh Lạc Tú cũng chẳng giỏi hơn cô ta.
Vừa nói xong, điện thoại của Lạc Tú vang lên.
Thấy Lạc Tú trả lời điện thoại, Hạ Hân Hân cũng chuẩn bị quay vào, nhưng Hạ Hân Hân vẫn nghe thấy giọng nói trên điện thoại.
“Anh đang ở đâu? Tôi đến trả tiền cho anh ngay.”
Bước chân của Hạ Hân Hân giẫm mạnh xuống đất, mặt cô ta đỏ lên, vừa rồi còn đang chế nhạo Lạc Tú, vậy mà trong nháy mắt người