“Có ăn hay không?” Lạc Tú nhìn Giang Đồng Nhiên.
"Cho bọn họ ăn đi, tranh thủ thời gian uống một hớp rồi đi liền.
Tôi nói cho cậu biết nhé, một ly rượu này có giá xấp xỉ 8.000 USD đấy.
Mau uống đi." Giang Đồng Nhiên đưa cho Hàn Phi Vũ một ly.
Hàn Phi Vũ uống một hớp rượu, mấy người vừa cắn thêm mấy miếng tôm hùm lớn thì phía xa xa đã có người chạy tới.
“Chạy mau.” Hàn Phi Vũ hô lên.
Nếu bị người khác phát hiện ăn vụng, nói không chừng ngay cả mạng nhỏ cũng kết thúc luôn.
Giang Đồng Nhiên lo lắng liếc nhìn Lạc Tú, Lạc Tú đáp trả cho Giang Đồng Nhiên một cái nhìn trấn an, lúc này Giang Đồng Nhiên mới vội vàng rời đi.
Người đến không phải ai khác mà là Hạ Hân Hân.
Hạ Hân Hân tò mò liếc nhìn bình rượu trước mặt Lạc Tú.
“Cô biết loại rượu này không?” Lạc Tú hỏi Hạ Hân Hân.
Hạ Hân Hân nhìn nó một lúc lâu mới lắc đầu nghi ngờ, bởi vì cô ta có hơi không chắc chắn.
Lạc Tú nhìn về hướng Giang Đồng Nhiên đã rời đi trước đó, khóe miệng nở một nụ cười kỳ lạ.
Hạ Hân Hân nhìn một lúc lâu cũng không dám khẳng định nhưng Giang Đồng Nhiên vừa liếc mắt đã nhận ra rượu kia là gì, điều này còn cần phải nói thêm gì nữa?
“Chúng ta chơi quay con thoi nhé?” Hạ Hân Hân đi dạo mấy vòng bên ngoài xong, cuối cùng vẫn không đành lòng bỏ mặc Lạc Tú một mình nên vẫn quay lại tìm Lạc Tú.
Lạc Tú gật đầu rồi đi về phía một căn phòng đặc biệt ở phía bên kia của trang viên.
Thật ra Lạc Tú cảm thấy khá thích trò chơi quay con thoi gì đấy.
Hoặc cũng có thể nói Lạc Tú hoàn toàn không có hứng thú với việc cờ bạc.
Vậy nên anh rất sẵn lòng đi qua một bên chơi với Hạ Hân Hân.
Tất nhiên Lạc Tú không thắng một ván nào.
Nhưng trái lại việc thắng Lạc Tú liên tục cũng khiến Hạ Hân Hân mất hết hứng thú.
Sau đó cô ta đổi sang chơi lắc xúc xắc với một mình Lạc Tú.
Nhưng rõ ràng Lạc Tú không có bao nhiêu hứng thú, Hạ Hân Hân đã thắng Lạc Tú hết mấy vạn rồi.
Bên tai anh là những lời bàn tán xôn xao của một ít cậu ấm nhà giàu.
"Rốt cuộc lần này ba tôi cũng gặp được vị Trương đại sư kia rồi.
Anh không biết đâu, ba tôi cũng được xem là một nhân vật có mặt mũi ở Hải Đông, vậy mà khi nhìn thấy vị Trương đại sư kia, chỉ riêng hơi thở trên người ông ta thôi đã khiến ba tôi toát mồ hôi lạnh ròng ròng."
"Có tin đồn vị Trương đại sư này đã không phải người trên thế tục từ lâu, không chỉ ở riêng Hải Đông mà cho dù cả nước cũng không có mấy người đạt được cảnh giới như thế."
"Đúng vậy, nếu may mắn nhận được sự chỉ dẫn của Trương đại sư thì chẳng khác nào cá chép hóa rồng!"
"Cái rắm ấy! Ngay cả người có mặt mũi ở Hải Đông như ba tôi muốn gặp được Trương đại sư một lần đã khó khăn vô cùng, chớ nói chi là được Trương đại sư chỉ dẫn.
Loại nhân vật giống như thần tiên sống thế này sao chúng ta có thể với tới chứ?"
"Ngoại trừ Phật sống ở Tây Tạng, e rằng trên đời này không có người nào có thể so sánh với ông ta."
Hạ Hân Hân nghe thấy những lời bàn tán xung quanh mình cũng không khỏi thở dài khe khẽ.
Vị Trương đại sư nổi tiếng ở Hải Đông có lai lịch cực kỳ thần bí nhưng bản lĩnh của ông ta lại gần như là thần thoại.
Đừng bảo mười người giàu có và quyền thế nhất Hải Đông, ngay cả bốn kẻ khổng lồ có thể xem là bá chủ của Hải Đông cũng đều vô cùng kính trọng vị Trương đại sư này.
Có thể nói, ông ta là sự tồn tại đứng trên vạn người.
“Nếu nhà họ Hạ có thể nhận được sự giúp đỡ dù là nhỏ nhất của Trương đại sư, cho dù phải bỏ ra cái giá lớn hơn nữa thì tôi cũng cam tâm tình nguyện.” Hạ Hân Hân thì thầm.
Bởi vì có thể nói sự hưng suy của những kẻ giàu có và quyền thế nhất hiện nay hầu như đều nằm trong tay Trương đại sư.
Chỉ cần Trương đại sư nói một câu, khắp toàn bộ Hải Đông nào có ai dám làm trái lời?
“Chỉ đáng tiếc nhà họ Hạ của tôi có quan hệ không sâu, không thể may mắn quen biết với Trương đại sư!” Hạ Hân Hân thở dài nhìn Lạc Tú.
“Quen biết ông ta để làm gì?” Trong giọng nói của Lạc Tú ẩn chứa vẻ khinh thường.
Hạ Hân Hân nghe vậy thì đột nhiên sa sầm mặt mày.
"Tôi hy vọng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh nói câu này.
Bởi vì đối với một nhân vật tầm cỡ như thế, rất có thể câu nói này của anh sẽ mang đến tai họa ngập đầu đấy!" Hạ Hân Hân cảnh báo Lạc Tú.
Nhưng Lạc Tú vẫn không ngừng cười, lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình.
"Cho dù ông ta đứng trước mặt tôi, cho dù là tôi trực tiếp nói như thế ngay trước mặt ông ta thì ông ta cũng không dám có nửa câu bất mãn."
"Anh, Lạc Tú, anh đừng tưởng rằng mình có chút quen biết với người nhà họ Vương thì anh có thể đắc ý ngạo mạn, tự cho rằng đã giỏi nhất rồi.
Anh nên biết bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài giỏi còn có người tài hơn.
Trương đại sư không phải là loại nhân vật mà anh có thể tưởng tượng được đâu."
"Ngay cả nhà họ Vương cũng không dám đắc tội Trương đại sư đâu.
Lạc Tú, anh quá kiêu ngạo rồi."
Lạc Tú thấy anh và Hạ Hân Hân không có cùng suy nghĩ nên cũng không tiếp tục nói với Hạ Hân