Anh Bưu, Hồng Bưu!
Người hoàn toàn xứng danh vị vua ngầm của Tân Châu!
“Nghe nói có người chơi bẩn ở chỗ của tôi?” Hồng Bưu liếc nhìn Lạc Tú một vòng đầy vẻ hứng thú.
Người bên cạnh kéo một cái ghế qua, Hồng Bưu ngồi xuống ghế, sau đó có người bước lên châm một điếu xì gà đưa cho Hồng Bưu.
"Tôi sẽ cho cậu hai con đường để lựa chọn.
Hoặc là đi theo tôi lăn lộn, hoặc là hôm nay cậu phải để lại đây một cánh tay.” Hồng Bưu ngạo nghễ mở miệng.
Ông ta là ông trùm ở Tân Châu, chỉ cần một câu nói cũng có thể quyết định sống chết của một người.
Người bình thường vừa nhìn thấy ông ta đã không dám thở mạnh.
Ngay cả một số người giàu có và quyền lực ở Tân Châu khi gặp mặt cũng phải kính cẩn gọi ông ta một tiếng anh Bưu!
“Đi theo ông lăn lộn ư?” Lạc Tú cười khẽ hỏi lại.
“Đúng vậy, đi theo tôi lăn lộn.” Hồng Bưu quay đầu, nhàn nhã phun ra một ngụm khói thuốc.
Người này có thể không coi ai ra gì mà chơi bẩn ngay dưới mí mắt đám A Đao đã chứng tỏ anh có chút bản lĩnh.
Giữ lại bên người chưa hẳn là không thể.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo…
"Hừ, ông thì tính là thứ gì?"
"Chỉ dựa vào ông mà cũng dám bảo tôi đi theo ông lăn lộn ư?"
Ngay khi những lời này vừa dứt, không chỉ Hồng Bưu mà cả A Đao cũng hoảng sợ nhìn Lạc Tú.
Có ai sẽ ngờ Lạc Tú lại dám nói những lời như vậy chứ?
Người ngồi trước mặt anh là ông trùm của Tân Châu đấy.
Dưới tay ông ta có đến mấy trăm đàn em, hộp đêm và vô số quán ăn.
Ở Tân Châu này có kẻ nào dám nói chuyện với Hồng Bưu như thế?
Sửng sốt hồi lâu.
Hồng Bưu đứng lên cười khẩy, ông ta thật sự đã bị anh chọc giận.
"Ồ, tôi thì tính là thứ gì à?"
"Được, tôi sẽ cho cậu biết ngay thôi!"
“A Đao, đánh cho đến chết.” Hồng Bưu quát lớn.
Ông ta vốn chỉ muốn lấy một cánh tay của anh nhưng bây giờ ông ta muốn mạng của Lạc Tú!
Bằng không, một người bình thường cũng dám mắng ông ta như vậy ngay trước mặt bọn đàn em, thế mà ông ta vẫn không giết chết Lạc Tú thì sau này ông ta còn làm lão đại thế nào nữa?
Anh thực sự coi cái danh ông trùm Tân Châu của ông ta chỉ là nói chơi hay sao?
A Đao cầm cây dao Nepal đi về phía Lạc Tú.
A Đao là kẻ đã từng giết người trên chiến trường, quyền pháp giết người cực kỳ điêu luyện, là tay chân số một bên cạnh Hồng Bưu.
Hơn nữa trên người A Đao còn có hơi thở khát máu và sự tàn nhẫn cùng cực, rõ ràng cho thấy trên tay đối phương đã có không ít mạng người.
Kẻ như vậy đúng là dân liều mạng chân chính.
"Thằng oắt con, kiếp sau hãy nhớ cho kỹ, không phải ai trên thế giới này mày cũng có thể tùy tiện trêu chọc đâu."
“Câu này nên tặng lại cho anh mới đúng!” Lạc Tú đứng nguyên tại chỗ không thèm nhúc nhích một chút, chờ A Đao bắt đầu ra tay.
A Đao bày ra tư thế chuẩn bị, cổ tay hơi nhấc lên, dao Nepal trong tay của anh ta đâm vụt về phía Lạc Tú.
Tốc độ lao tới cực nhanh, hơn nữa còn đâm thẳng vào ngực Lạc Tú.
Vừa ra tay đã muốn lấy mạng Lạc Tú!
Nhưng Lạc Tú lại bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm, ngay khi con dao sắp đâm vào ngực anh, Lạc Tú mới ra tay nhanh như tia chớp.
Anh dùng tay bóp chặt cổ tay A Đao, sau đó vặn mạnh cổ tay anh ta ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng rắc giòn vang, cổ tay A Đao đã đứt gãy, ngay sau đó con dao cũng rơi xuống sàn nhà.
A Đao lập tức đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Anh ta không ngờ đối phương tuy nhìn còn trẻ nhưng bản lĩnh lại tốt đến vậy, hơn nữa còn rất tàn nhẫn.
Anh ta cảm thấy mình đã xem thường đối thủ quá rồi.
Nhưng vẫn chưa kết thúc đâu.
Sau một khắc, khi A Đao còn chưa kịp nhìn rõ tình huống thì đã nghe một tiếng “bịch” thật lớn.
A Đao có cảm giác như mình bị một con tê giác đụng trúng, bị húc văng ra xa bảy tám thước, muốn bò cũng không bò dậy nổi.
Lúc này A Đao mới kịp phản ứng lại.
Xem ra hôm nay anh ta đã đá trúng miếng sắt, gặp phải cao thủ trong truyền thuyết rồi.
Bằng không chỉ dựa vào bản lĩnh của mình, anh ta sẽ không đến mức bị người ta dùng một chiêu đánh nát như vậy.
Hồng Bưu nhìn cảnh này cũng hết sức sững sờ.
Hiển nhiên ông ta không ngờ lại có kết quả như vậy.
Ông ta biết rất rõ bản lĩnh của A Đao thế nào.
Đó là người có thể tùy tiện hất ngã hơn chục người bình thường đấy.
Xem ra lần này ông ta đã gặp phải một tay khó chơi rồi.
Có điều sau đó Hồng Bưu lại cười khẩy một tiếng, như thể không hề quan tâm đến việc A Đao bị đánh bay ra ngoài, trái lại còn lộ ra vẻ mặt đang xem cuộc vui.
"Cũng có chút bản lĩnh đấy.
Để tôi xem một mình cậu có thể đánh bao nhiêu người? Lên!"
Chỉ trong thoáng chốc, một đám người đã lao vọt lên.
Tất cả đều cầm theo vũ khí.
Ông ta không tin một mình bên kia có thể đánh bại hơn mười người của ông ta.
Trừ khi đối phương thật sự là võ giả trong truyền thuyết.
Nhưng hiển nhiên vận khí của Hồng Bưu hôm nay không được tốt cho lắm.
Ông ta không gặp phải võ giả, mà là người còn kinh khủng hơn cả võ giả - Tiên Tôn.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ sảnh lớn đã vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.
Chưa đến thời gian rít cạn một điếu thuốc, hơn mười người đều đồng loạt nằm trên mặt đất, còn Lạc Tú thì vẫn đứng yên ở đó, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc cũng chưa hề xê dịch