“Này, thằng nhóc thối kia, muộn thế này còn gọi cho ba thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành rồi, có phải sống chung với người khác bên đó không vui đúng không?” Ba Lạc cũng khá hiểu thằng con trai này của mình.
Lạc Tú còn chưa mở miệng mà ba Lạc đã đoán được phân nửa.
Lạc Tú giải thích ngắn gọn mọi chuyện.
“Ha, có lẽ ba phải nói với Hạ Nguyên Vũ về tên đó thôi.”
Ba Lạc cũng tỏ ra không hài lòng lắm.
“Được rồi, chuyện của người trẻ tuổi các con thì các con tự xem mà giải quyết đi, ba cũng không muốn để con ở ngoài oan ức, con cứ làm theo ý mình đi.” Ba Lạc bên kia điện thoại nói.
“À đúng rồi, thằng nhóc thối này, nói cho con biết, gần đây Thục Đoan ngày nào cũng đến thăm ba, ba rất thích con bé, con ở ngoài bớt trêu hoa ghẹo nguyệt cho ba.” Ba Lạc cười dặn dò.
Lạc Tú cười cười cúp điện thoại, anh đã có quyết định với ân tình của nhà họ Hạ rồi.
Quay trở lại với nơi ở thuê cùng Giang Đồng Nhiên, Giang Đồng Nhiên đang uống rượu với mọi người.
“Tiểu Tú, gan cậu cũng to thật đấy, lần sau không được làm vậy nữa biết chưa.” Rõ ràng Giang Đồng Nhiên vẫn hiểu lầm Lạc Tú đã ăn trộm rượu và đồ ăn.
Lạc Tú cũng không giải thích, mà nhìn chỗ bầm tím trên cách tay Giang Đồng Nhiên.
Giang Đồng Nhiên nhận thấy ánh mắt của Lạc Tú, nhưng lại hơi mất tự nhiên đưa cách tay của mình sang hướng khác.
Đó là dấu vết vào cái đêm hôm ông chủ quán rượu cố ý quấy rối cô ta, Giang Đồng Nhiên giãy giụa lúc bị ông ta nắm cánh tay nên để lại vết.
Lạc Tú vẫn nhìn cô ta chằm chằm.
“Được rồi, chị của cậu biết cậu có ý gì, nhưng đối phương thật sự không phải là người mà chúng ta có thể đối phó, ý tốt của cậu lòng tôi cảm nhận được.”
Giang Đồng Nhiên đang nhắc nhở Lạc Tú rằng bọn họ không thể chọc nổi đám người kia, Lạc Tú không nên gây chuyện làm gì.
Mà Hàn Phi Vũ bên cạnh lại cười khẩy một tiếng.
“Nếu như thật sự muốn giúp chị Tiểu Nhiên thì sẽ làm thật đó.”
Anh ta không tin một bảo vệ nhỏ bé như Lạc Tú có gan dám làm thế thật.
Hơn nữa đối phương cũng đâu phải là người mà một bảo vệ nhỏ như Lạc Tú có thể trêu vào chứ?
Dù sao thì ngay cả anh ta cũng không dám nói gì.
Mấy người khác cũng khinh thường nhìn Lạc Tú, trong mắt đầy sự coi thường.
Có khi Lạc Tú chỉ vì muốn có được hảo cảm của Giang Đồng Nhiên nên mới cố ý làm vậy thôi.
Lạc Tú cũng không đáp lại, dù sao đây cũng là chuyện của Giang Đồng Nhiên, nhưng nếu Giang Đồng Nhiên nhờ anh giúp thì anh nhất định sẽ giúp.
Nhưng nếu Giang Đồng Nhiên không nói thì Lạc Tú cũng không cố gắng làm gì.
Thấy Lạc Tú không nói gì, mấy người họ lại ngồi cười chế nhạo.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau Lạc Tú lại đến công ti nhà họ Hạ.
Vừa đến cửa công ti thì Hạ Hân Hân và Hạ Thu Diễm đã đứng ở đó.
“Thằng nhóc họ Lạc kia, rốt cuộc cậu có ý gì hả?” Hạ Thu Diễm nghiêm mặt nói.
Tối hôm qua Hạ Hân Hân đã kể cho cô ta nghe từ đầu đến cuối tất cả mọi chuyện rồi, điều này khiến cho Hạ Thu Diễm suýt tức đến mức nổi trận lôi đình.
Dù sao thì đó cũng là nhà họ Dương đấy!
Không nói đến nhà họ Hạ bây giờ, ngay cả nhà họ Hạ trước kia thì bọn họ cũng không thể nào đắc tội bên đó được!
Hơn nữa trong thời điểm quan trọng này, vốn dĩ nhà họ Dương có thể giúp nhà họ Hạ một chút, bây giờ thì hay rồi, hoàn toàn làm mất lòng nhà họ Dương như thế thì nhà họ Hạ biết tìm ai mà giúp chứ?
Bây giờ vấn đề lớn nhất mà nhà họ Hạ gặp phải là tài chính, kinh phí năm trăm triệu có thể giúp nhà họ Hạ trì hoãn một chút, có khi còn có thể vươn lên lần nữa.
Nhưng nếu như không có kinh phí năm trăm triệu đó thì chỉ qua một thời gian ngắn nữa, có lẽ dây xích tài chính của nhà họ Hạ sẽ bị đứt đoạn, thậm chí là sụp đổ luôn!
Vốn dĩ Hạ Thu Diễm không chào đón Lạc Tú, nhưng cụ thể chuyện năm đó thì cô ta cũng không rõ lắm.
Nhưng đúng là vì nhà họ Lạc mà nhà họ Hạ đã đụng đến người không nên đụng, sau đó bị chèn ép.
Chèn ép nhà họ Hạ đến tình trạng như hiện tại.
Bây giờ Lạc Tú lại còn đắc tội với nhà họ Dương, khiến cho Hạ Thu Diễm hận không thể bóp chết Lạc Tú ngay bây giờ.
Một thằng nhóc đến từ thị trấn sao lại dám gây sự với những người giàu có quyền lực chứ?
“Thôi mà, dì nhỏ,