Vốn dĩ Giang Đồng Nhiên rất ghét anh Đông này, giờ phút này lại bị anh ta làm nhục trước mặt bao nhiêu người khiến cô ta vừa ấm ức vừa bất lực.
Bởi vì cô ta không thể chọc anh Đông được, bản thân anh ta và các thế lực sau lưng rất đáng sợ.
Anh Đông vẫn luôn tìm cơ hội để quấy rối cô ta một cách công khai và bí mật, cô ta cũng chỉ là một phụ nữ, đáng tiếc lại chẳng có ai để cô ta có thể dựa vào.
“Đã như vậy rồi mà anh còn ngồi đây được à?” Lạc Tú nhìn Hàn Phi Vũ, vẻ mỉa mai càng ngày càng rõ.
“Mày có gan mày đi đi.”
“Tao đã nói rồi, đó là anh Đông, chưa nói đến thế lực sau lưng anh ta, mà ngay cả tất cả chúng ta cùng xông lên cũng không phải đối thủ của anh ta.” Hàn Phi Vũ vẫn đang viện cớ cho mình, rít lên với Lạc Tú.
Anh ta muốn đi, nhưng anh ta sợ!
Hàn Phi Vũ nói đúng, anh Đông là một cao thủ, đàn em cũng là kẻ luyện võ.
Mấy người tầm thường này hoàn toàn không phải là đối thủ của anh Đông.
“Sao nào, muốn tôi giúp không?” Anh Đông đang ở giữa sàn nhảy, thấy Giang Đồng Nhiên không chịu cởi quần áo bèn nắm lấy tay cô ta cười, tay kia thật sự vươn tới Giang Đồng Nhiên.
Rõ ràng định tự tay cởi ra.
Trên thực tế, rất nhiều người trong quán bar đều tràn đầy tức giận, bởi vì bất kể là khách, người phục vụ hay người đến xem đều cảm thấy Giang Đồng Nhiên rất tốt.
Giang Đồng Nhiên đối xử với mọi người rất niềm nở và nồng hậu, bất cứ khi nào có khó khăn, Giang Đồng Nhiên sẽ không tiếc công sức để giúp đỡ.
Hầu như mọi người đều ít nhiều nhận được sự ưu ái từ Giang Đồng Nhiên.
Tuy nhiên, họ chỉ dám giận chứ không dám nói.
Bởi vì bên kia là anh Đông, không phải loại người mà người bình thường như bọn họ có thể khiêu khích.
Lúc này, cuối cùng Lạc Tú cũng đứng dậy, cầm một chai bia ở trên bàn lên.
Sau đó Lạc Tú nhìn Hàn Phi Vũ với vẻ khinh thường.
“Tặng anh bốn chữ, vô dụng, rác rưởi!”
Sau khi Lạc Tú vừa dứt lời, chai bia trong tay anh vụt ra khỏi tay, hóa thành một hình parabol trên không, rồi đập vào đầu anh Đông một cách chính xác.
“Bốp!” Chai bia nổ tung, nhưng đầu của anh Đông không hề động đậy.
Máu hòa với bia từ từ chảy xuống.
Hiện trường im lặng trong giây lát, nhìn cảnh này ai cũng sững sờ.
Hàn Phi Vũ mở to mắt nhìn Lạc Tú.
Anh Đông từ từ quay đầu lại, trong mắt tràn đầy sự tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ai?”
Những người trong đám đông bất giác lùi lại một bước, và mọi người đều tránh ánh mắt đó, vì sợ sẽ bị trút giận lên họ.
“Tôi!” Lạc Tú mỉm cười, sau đó đi về phía anh Đông.
“Tiểu Tú?” Giang Đồng Nhiên đột nhiên tái mặt khi nhìn thấy đó là Lạc Tú.
“Nếu mày cứ nhất định phải trở thành anh hùng, vậy tao sẽ xem kết cục tiếp theo của mày là gì?” Hàn Phi Vũ nhìn theo bóng lưng của Lạc Tú.
Không phải mày giỏi lắm sao?
Vậy tao sẽ chờ xem mày chết như thế nào?
Những người trong quán bar cũng nhìn Lạc Tú với vẻ sung sướng khi người khác gặp hoạ, đặc biệt sau khi nhìn thấy Lạc Tú chỉ là một thanh niên thì trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Thằng nhóc này hôm nay toi đời rồi, anh Đông mà cũng dám chọc, chắc chắn hôm nay sẽ xảy ra chuyện rồi.
“Đi đóng cửa lại.” Anh Đông sờ sờ sau đầu, sau đó nhìn vết máu trong lòng bàn tay.
Đã lâu không có ai dám thách thức anh ta, anh ta cũng lâu rồi không đánh nhau.
Vừa nghe thấy đóng cửa, Giang Đồng Nhiên đã hoảng sợ.
“Anh Đông, anh Đông, cậu ấy chỉ là một sinh viên mới ra trường, không hiểu chuyện, cầu xin anh đừng so đo với cậu ấy.
Tôi cởi, tôi cởi được không?”
“Giang Đồng Nhiên, đàn ông làm việc, phụ nữ đừng xen vào.” Lạc Tú nhướng mày nói với Giang Đồng Nhiên.
“Được, được lắm, là thằng đàn ông, là đàn ông thì nói năng cho cẩn thận.” Anh Đông đưa tay ra, một tay đàn em đưa cho anh ta một chiếc khăn để lau máu sau đầu.
“To gan!” Anh Đông ném chiếc khăn đi, sau đó khởi động gân cốt.
Khách và nhân viên phục vụ đều thức thời, tất cả đều lui ra bên cạnh, sau đó những người trong quán bar lần lượt đứng ra phía sau lưng anh Đông, tay cầm ống