"Chủ tịch, có muốn ra tay không?" Một người ăn mặc như đội trưởng đội bảo vệ nghiêm túc đứng ở bên cạnh Thẩm Nguyệt Lan, cùng Thẩm Nguyệt Lan nhìn xuống dưới lầu.
Thẩm Nguyệt Lan do dự một hồi, bởi vì những lời vừa rồi Lạc Tú nói khiến bà rất phản cảm.
Nhưng Thẩm Nguyệt Lan bỗng nhiên lại mỉm cười, mình bị sao vậy?
Sao lại còn chấp nhặt tức giận với một đứa trẻ?
Vì thế Thẩm Nguyệt Lan lấy điện thoại cầm tay ra, gọi điện thoại.
"Cục trưởng Trương, ngài giúp tôi cử đến đây mấy người, bên tôi xảy ra chút chuyện.
" Thẩm Nguyệt Lan mở miệng, hơn nữa còn trực tiếp gọi cho Cục trưởng Cục cảnh sát.
"Được.
"
"Ngài phái người qua bên đây, chúng tôi có bảo vệ, có thể giữ chân bọn họ một lát.
" Nói xong Thẩm Nguyệt Lan cùng đội trưởng đội bảo vệ xuống lầu.
Trái lại lúc này tên cầm đầu đám du côn nhìn Lạc Tú, sau đó đánh giá Lạc Tú trên dưới một lượt.
"Mày chính là Lạc Tú?" Tên cầm đầu tỏ vẻ hung dữ mở miệng nói, trong lời nói tràn ngập khiêu khích.
"Có chuyện gì không?" Lạc Tú nhíu mày.
"Không có gì, chiếc Bugattis này là của mày đúng không? Tao chỉ là thấy chiếc xe này không vừa mắt, cho nên muốn đập nó thôi.
" Tên du côn kia nói xong thì đạp một cước lên thân xe.
"Xe tốt thế này, thật đáng tiếc.
" Tên du côn kia cười, những người khác cũng cười theo.
"Đúng là đáng tiếc.
" Lạc Tú cũng thở dài một tiếng.
"Mấy người muốn làm gì?”
"Mấy người còn như vậy là tôi sẽ báo cảnh sát đó.
" Trần Thiến lo lắng mở miệng nói.
"Báo cảnh sát?"
"Có dũng khí thì cô báo cảnh sát tôi xem?" Tên cầm đầu đám du côn cầm đao đe dọa.
"Nơi này là thành phố Thanh Thủy, nhà mấy người đều ở đây, nói chuyện tốt nhất cẩn thận chút.
" Tên cầm đầu đám du côn hung dữ uy hiếp.
Ý chính là dám báo cảnh sát, sau này nhất định sẽ đến nhà cô gây chuyện.
Trần Thiến bị uy hiếp quả thật có chút sợ.
Nhưng lại không muốn xe của Lạc Tú cứ thế bị đập.
Trần Thiến lấy thêm dũng khí, đang chuẩn bị nói chuyện, lại bị Lạc Tú ngăn cản, sau đó anh lắc đầu với cô ấy, ý bảo không cần mở miệng nói chuyện.
"Nhưng mà…"
"Không sao.
" Lạc Tú cười giảo hoạt.
"Chủ tịch, có muốn ra tay với bọn họ không?" Đội trưởng đội bảo vệ hỏi.
"Đợi một chút, hiện tại tôi muốn nhìn thử xem cậu ấy sẽ xử lý thế nào?"
Mà ở bên kia, cuối cùng cũng có người nhận ra tên cầm đầu đám du côn.
"Chu Tiểu Quân, anh ta không phải có quen với cậu sao?"
"Hay là cậu đi thương lượng vài câu với anh ta đi?" Có người mở miệng nói.
"Đúng thế, Chu Tiểu Quân, tất cả mọi người đều là bạn bè, gặp phải loại chuyện này, cậu giúp người ta chút đi.
"
"Cậu quen biết tên cầm đầu đám du côn kia mà, bọn họ nhất định sẽ nể mặt cậu.
" Lớp trưởng Chu Y Tuệ cũng mở miệng khuyên.
"Hừ, nói giúp cậu ta yw?" Chu Tiểu Quân cười khẩy một tiếng.
"Những người này chính là do tôi gọi tới đó, sao tôi phải nói giúp cậu ta?" Lúc này Chu Tiểu Quân đứng ra mở miệng nói.
Trên mặt mang theo ba phần cười khẩy cùng bảy phần đắc ý.
"Thế nào?"
"Lạc Tú, ông đây chính là muốn dạy dỗ cậu đó, cậu có thể làm gì?"
"Nơi này là Thanh Thủy, cậu ở đây mà lại dám đắc tội với tôi ư?"
"Chu Tiểu Quân, cậu đừng quá đáng.
" Chu Y Tuệ tức giận, trực tiếp quát lớn.
"Hừ!"
"Quá đáng?"
"Tôi quá đáng thì sao nào?"
"Nơi này là Thanh Thủy, tên họ Lạc này dám chạy tới nơi này thể hiện, nghĩ gì vậy.
" Chu Tiểu Quân trực tiếp đi đến đứng cùng một chỗ với đám lưu manh kia.
"Chu Tiểu Quân, tốt xấu gì mọi người cũng là bạn bè, cậu làm như vậy quả thật rất quá đáng.
" Chu Y Tuệ mở miệng lần nữa.
"Bạn bè?"
"Bạn bè thì sao?"
"Tôi không vừa mắt cậu ta, muốn cho cậu ta một bài học đó.
" Chu Tiểu Quân vô cùng hung hăng mở miệng.
"Xe này đúng là không tệ nha.
" Chu Tiểu Quân sờ soạng thân xe Bugattis một hồi.
"Muốn giữ xe cũng được.
"
"Cậu xin lỗi tôi.
"
"Xin lỗi thì tôi có thể không đập xe.
" Chu Tiểu Quân hung ác nói.
"Tôi nói chứ rốt cuộc mấy người có đập hay không hả? Tôi chờ lâu lắm rồi đó.
" Lạc Tú không kiên nhẫn nói.
Lạc Tú vừa dứt lời, nhất thời khiến cho tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Nhưng mọi người nhanh chóng hiểu ra, Lạc Tú là đang nói mát, cố ý chọc giận nhóm người Chu Tiểu Quân này.
"Ồ, giỏi lắm, không hổ là kẻ có tiền, chiếc xe hơn