Tại trung tâm thành phố, lúc này đèn điện mới lên, ánh đèn neon lấp lánh rực rỡ.
Bên cạnh con đường dành riêng cho người đi bộ là đủ các cửa hàng từ trang sức, quán Starbucks, quán trà sữa, v.
.
v… tràn ngập hơi thở hiện đại.
Người đi đường nhốn nha nhốn nháo, cả con đường tràn ngập phồn hoa.
Chỉ riêng nơi xa có một ngôi từ đường đứng sừng sững trên đường dành riêng cho người đi bộ, mái ngói cổ xưa u ám thật sự không hợp nơi này.
Từ đường kia chiếm diện tích rất lớn.
Lúc này Giang Đồng Nhiên dẫn theo Lạc Tú và Thẩm Nguyệt Lan đi đến.
"Chị cũng chỉ thuận miệng nói thôi, cậu đừng coi là thật, dù sao cũng là mảnh đất dì Nguyệt Lan muốn.
"
"Bà muốn mảnh đất này làm gì?" Lạc Tú nhíu mày hỏi.
"Mở viện mồ côi.
" Thẩm Nguyệt Lan thở dài một tiếng.
Bà đương nhiên không biết Lạc Tú có bản lĩnh lấy được mảnh đất này, dù sao câu nói vừa rồi của Giang Đồng Nhiên hiển nhiên chỉ là một câu nói đùa, ai nghe cũng hiểu.
Cho nên bà cũng không kiêng kỵ gì.
"Thật ra bao nhiêu năm qua dì Nguyệt Lan vẫn đi tu sửa viện mồ côi ở khắp nơi trên cả nước.
"
"Là vì đã từng làm việc trái lương tâm sao?" Lạc Tú trêu chọc nói.
"Nói cái gì vậy hả? Là vì con của dì ấy.
" Giang Đồng Nhiên mới nói được một câu đã bị Thẩm Nguyệt Lan trừng cho một cái, nhất thời không dám nói thêm nữa.
Đó vẫn luôn là tâm bệnh của Thẩm Nguyệt Lan.
"Tôi muốn hỏi bà một chuyện, chủ tịch Thẩm, bà có quan hệ gì với nhà họ Thẩm ở Yên Kinh không?" Lạc Tú bỗng nhiên đổi giọng hỏi.
Bởi vì đây là chuyện quyết định Lạc Tú có giúp Thẩm Nguyệt Lan hay không.
Nếu thật sự có quan hệ với nhà họ Thẩm ở Yên Kinh, vậy thì Lạc Tú sẽ không giúp.
Có điều thật ra Lạc Tú hỏi câu này là sai rồi, bởi vì Thẩm Nguyệt Lan và nhà họ Thẩm có quan hệ rất phức tạp với nhau, nhưng bà lại không muốn thừa nhận mình có dính líu gì đến nhà họ Thẩm, cho nên đáp án hiển nhiên là.
"Không có quan hệ gì!" Thẩm Nguyệt Lan thoáng có chút mất hứng.
Giang Đồng Nhiên thì lắc đầu, thở dài một tiếng, nhưng cũng không vạch trần Thẩm Nguyệt Lan.
"Tốt lắm, vậy thì tôi sẽ giúp bà chuyện này.
" Lạc Tú bỗng nhiên mở miệng nói.
"Hả, cậu thật sự coi là thật hả?"
"Nhóc con, tôi không tin cậu có bản lĩnh giành được mảnh đất này.
" Thẩm Nguyệt Lan cười nói.
Dù sao mảnh đất này đến Thị trưởng cũng không dám động vào.
"Dì Nguyệt Lan, không nên nói những lời này trước mặt Tiểu Tú đâu, từ lúc con biết cậu ấy tới nay, phàm là những ai nói lời này trước mặt cậu ấy, đều bị vả mặt đó.
" Hiển nhiên Giang Đồng Nhiên đã đứng về phía người ngoài rồi.
"Hừ, dì vẫn không tin.
" Thẩm Nguyệt Lan cười nói.
"Nếu cậu ta thật sự có thể làm được, dì đây sẽ nhận cậu ta làm em trai, kết bái chị em với cậu ta!" Thẩm Nguyệt Lan mở miệng nói.
Nhưng sắc mặt Giang Đồng Nhiên bỗng nhiên có chút không đúng.
"Thế chẳng phải cháu phải gọi cậu ấy là cậu sao?" Giang Đồng Nhiên lập tức cảm thấy có chút không thích hợp.
Lời này của Thẩm Nguyệt Lan không phải là nói đùa.
Bà thật sự muốn làm như vậy.
Thứ nhất, không biết vì sao, bà cứ cảm thấy đứa nhỏ Lạc Tú này rất được.
Thứ hai, bà lại không muốn làm lỡ dở cuộc đời của cháu gái mình, nếu lôi kéo Lạc Tú thành chị em kết nghĩa, vậy thì cô cháu gái này của bà cũng không thể yêu đương với cậu mình đúng không?
Quả thực chính là một kế hoạch hoàn mỹ.
"Được rồi, chuyện này thì thôi vậy.
" Lạc Tú vừa nghe thế nhất thời có chút xấu hổ, vội vàng xua tay.
"Tôi cũng không chắc chắn nhưng cứ để tôi thử xem.
" Lạc Tú lấy điện thoại gọi một cuộc.
"Được, hiểu rồi, ngài là đang nói đến mảnh đất ở trung tâm thành phố kia đúng không?" A Phổ Tử Khôi ở bên kia điện thoại nghe xong coi như đã hiểu.
"Nếu là người khác, chuyện này nhất định không được, nhưng nếu ngài Lạc đã mở miệng, vậy thì không được cũng phải được.
" A Phổ Tử Khôi cười nói.
Lạc Tú coi như số may, trùng hợp mảnh đất kia thật đúng là thuộc dòng tộc của A Phổ Tử Khôi.
Hơn nữa sau khi được chứng kiến thực lực của Lạc Tú, trong lòng A Phổ Tử Khôi sao lại không muốn móc nối quan hệ với Lạc Tú chứ?
Chỉ là một mảnh đất thôi, có tính là gì?
"Hiện tại tôi mang hợp đồng chuyển nhượng đến cho anh nhé?" A Phổ Tử Khôi làm việc rất sảng khoái.
"Được.
" Lạc Tú báo địa chỉ sau đó cúp điện thoại.
"Xong.
" Lạc Tú nói với Thẩm Nguyệt Lan và Giang Đồng Nhiên.
"Xong?" Giang Đồng