Trong phòng có một ông già đang ngồi, khoảng tầm năm mươi tuổi, cũng không cao cho lắm.
Hai mắt ông ta khẽ mở ra, thỉnh thoảng hiện lên tia thông suốt.
Thậm chí cả người còn có hơi thở áp lực.
Đây chính là Vu Vương Thạch Tứ Quỷ.
Cao thủ đứng đầu Tương Tây, đã nổi tiếng từ rất lâu rồi.
Hơn nữa còn là lão đại tiếng tăm lừng lẫy ở Tương Tây, là nhân vật một tay che trời trong toàn bộ Tương Tây.
Cho dù là đại ca ở thành phố Thanh Thủy cũng không dám trêu chọc Thạch Tứ Quỷ.
“Quả thật đã rất lâu rồi.” Giọng nói của Thạch Tứ Quỷ rất sắc bén, như thể có một thanh kim loại bị kẹt ở trong cuống họng vậy.
Hơn nữa sắc mặt ông ta hơi trắng bệch, cả người có một cảm giác lạnh lẽo.
Ông ta đã từng giao đấu với Huyết Thi Vương nên cũng bị trúng thi độc.
“Lần này làm phiền cậu Giang chạy tới đây một chuyến rồi.” Thạch Tứ Quỷ ngồi ngay ngắn trên ghế tre, tay cầm một chiếc hộp cổ.
“Lần này liên quan đến việc hệ trọng, đầu tiên là tôi muốn chúc mừng bác Quỷ, lần này ngay cả vị thiếu niên tông sư của Hoa Đông kia cũng được mời tới, vậy thì chuyện bắt được Huyết Thi sẽ càng nắm chắc hơn.” Giang Dật Phi lên tiếng.
“Có lẽ lần này có thành công hay không đều phụ thuộc vào một mình cậu ta.” Thạch Tứ Quỷ thở dài.
Điều này đã khiến mọi người nhất thời ngạc nhiên hơn gấp bội.
Bởi vì bọn họ không chỉ mời vị thiếu niên tông sư đó, mà còn có mấy người khác nữa.
Tại sao mọi chuyện đều phụ thuộc vào một mình vị thiếu niên tông sư đó?
Phải biết rằng lần này bọn họ đều mời cao thủ ở khắp nơi.
Nhà họ Lục của thế gia Phù Văn, đó chính là thế gia đạo giáo hùng vĩ ở một phương.
Nghe nói ngay cả Phật sống ở Tây Tạng cũng từng đích thân tới đây viếng thăm nhất mạch này.
Đối với thế giới liên quan đến tu đạo của bọn họ mà nói, quả thật một tay Phù Văn có thể gọi là Thông Thần.
Lần này vị công tử Lục Tề Thiên của nhà họ Lục càng là thiên tài trong thiên tài, nghe nói chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã sắp đạt đến cấp độ nhập đạo.
Có thể nói là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi.
Còn có Kim Cương Môn ở Giang Tây.
Đây không phải thế gia võ đạo gì đó, mà là nhất mạch trận pháp, nhất mạch Kỳ Môn Độn Giáp chính tông.
Bản lĩnh bày trận của người này rất mạnh, có thể nói là nhân vật đứng đầu.
Lần này người đó tới là để bày trận pháp cho mọi người.
Truyện Xuyên Không
Người này cũng danh chấn một phương, trước đây khi biên giới nảy sinh xung đột, chính Lâm Hóa Long đã đích thân tới Kim Cương Môn một chuyến, để mời người của Kim Cương Môn ra tay.
Lúc đó vị lão môn chủ của Kim Cương Môn đã ra tay bày bố trận pháp, bao vây hơn một vạn người suốt một ngày một đêm, toàn bộ thiết bị điện tử và thiết bị thông minh hiện đại đều bị mất tín hiệu.
Bản lĩnh gần như Thông Thần.
Tất nhiên vị tông sư ở Xuyên Tây thì không cần phải nói nữa, lai lịch thần bí, nghe nói còn có chút nguồn gốc bên Nga Mi.
“Ông Quỷ, anh ta chỉ là một võ giả, làm sao có thể so bì với mấy người khác chứ?” Lưu Văn Vĩ dè dặt hỏi.
Thạch Tứ Quỷ này nửa người nửa quỷ cực kỳ đáng sợ, mỗi lần anh ta tới đây đều cảm thấy hơi sợ hãi và kiêng dè.
Hơn nữa đây là một người hung ác, ngay cả con trai của ông ta cũng bị ông ta nuôi dưỡng thành con cổ.
Lấy người làm cổ, thủ đoạn này tàn nhẫn đến cỡ nào chứ?
“Chỉ là một võ giả thôi ư?” Thạch Tứ Quỷ cười khẩy.
“Hai cậu vẫn còn quá trẻ.”
“Mười mấy năm trước tôi từng đích thân đi gặp Phong Thiên Lôi, lúc đó tôi kiêu căng tự mãn, nhưng lại không địch nổi Phong Thiên Lôi, trong vòng mười chiêu tôi đã bị đánh bại.” Thạch Tứ Quỷ lên tiếng.
“Nếu không trở thành thiên sư, cho dù là tu đạo hay nhất mạch vu cổ cũng không bao giờ là đối thủ của tông sư.” Thạch Tứ Quỷ thở dài.
Nếu không nhập đạo, cho dù thủ đoạn đặc biệt đến đâu cũng không thể phá vỡ cương khí hộ thể của tông sư, nên chỉ tốn công vô ích mà thôi.
“Tôi nói như vậy chắc các cậu cũng hiểu rồi đúng không.
Nhiều năm trôi qua như vậy, có lẽ công lực của Lôi Phong Vân càng tinh thông hơn, nhưng lại bị một chưởng đánh chết.”
“Đây đã là bản lĩnh siêu phàm nhập thánh rồi.”
“Chắc các cậu cũng biết rõ sự đáng sợ của thiếu niên tông sư đó rồi chứ?” Thạch Tứ Quỷ nói như vậy khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi.
“Ha ha ha, nghe bác Quỷ nói như thế, vậy thì tôi yên tâm rồi.
Nếu lần này