Mưa đạn từ những chiếc lá ập đến, mặc dù Thạch Tứ Quỷ đang lùi về sau, nhưng lúc đến gần, ông ta đã thành công thi triển vu thuật.
Thuật vu cổ không chỉ có cổ thuật.
Mà còn có vu thuật thần bí.
Vu thuật cổ xưa lại thần bí, bắt nguồn từ thời Viêm Hoàng cổ đại, thậm chí có quan hệ mật thiết với nhất mạch Miêu Cương và chiến thần Xi Vưu.
Chỉ thấy sau khi Thạch Tứ Quỷ lùi về sau, đã nhảy ra xa, cả người quỳ dưới đất.
Vái chào Lạc Tú.
Đồng thời lấy một hình nộm ở trong ngực ra, hai mắt của người nộm đó tự dưng chảy máu.
Cả người Lạc Tú không khỏi run lên.
Cuối cùng Đinh Lão Quái cũng chuẩn bị xong.
"Tử Trận, Loạn Táng Cương!"
Nhất thời mặt đất xung quanh nứt ra rồi sụp đổ.
Khung cảnh trước mặt Lạc Tú thay đổi, xung quanh đều là loạn táng cương.
Đây là uy lực của trận pháp, khiến Lạc Tú nhất thời ngẩn người.
Có thể nói Kỳ Môn Độn Giáp vô cùng thần kỳ, cướp đi sự kỳ diệu của đất trời.
Ở phía xa, một tảng đá lớn như một chiếc ô tô lăn thẳng về phía Lạc Tú như một quả đại bác.
Ầm ầm!
Trại hoàn toàn bị phá hủy.
Một chiếc hố sâu mười mấy mét xuất hiện, vô cùng đáng sợ.
Bùn đất tung bay, dứt khoát chôn sống Lạc Tú.
“Một thằng oắt con cũng dám ngông cuồng trước mặt tôi?” Thạch Tứ Quỷ nắm chặt hình nộm trong tay.
Dứt khoát xé xác hình nộm thành từng mảnh.
Trương Phong Hổ cũng từ xa đi tới, trên mặt nở nụ cười khẩy.
"Không thể không nói, lúc nãy chúng ta đã đánh giá thấp cậu ta.
Nếu ba người chúng ta chiến đấu đơn độc với cậu ta, e rằng kết quả sẽ khó mà lường trước được.
"
“Đáng tiếc, cậu ta đã gặp phải là ba người chúng ta cùng liên thủ.
” Đinh Lão Quái hừ lạnh.
Lúc này mọi người quan sát trận chiến từ xa đều không dám nói chuyện, ai cũng kinh ngạc nhìn trại đã biến mất ở trước mặt.
Nơi đó đã biến thành một vùng bằng phẳng, thậm chí cái hố khổng lồ ban nãy còn chôn vùi mấy chiếc xe đậu trong trại.
"Đây chính là cao thủ thuộc cấp bậc Tông Sư ư?"
Mọi người đều bị chấn động.
“Thật khủng khiếp.
” Mọi người đều hít ngụm khí lạnh.
"Đây đã không còn là sức mạnh của con người nữa.
"
Từng tốp người lần lượt đi về phía đám người Thạch Tứ Quỷ.
Bọn họ muốn tới gần để bày tỏ lòng sùng bái với mấy người này.
Dù gì ban nãy bọn họ cũng thể hiện bản lĩnh quá kinh khủng.
Giang Đồng Nhiên nước mắt lưng tròng, không dám tin rằng Lạc Tú lại chết như thế.
Thẩm Nguyệt Lan cũng từ từ bước tới.
Chỉ có Vu Sa Sa là lắc đầu, như thể đã sớm dự đoán kết cục này.
“Cậu đã nhìn thấy chưa?” Lưu Văn Vĩ vẫn còn chút hơi thở, nhưng cũng sắp chết rồi.
Có điều trên mặt anh ta lại cười gằn.
"Đây chính là kết cục cho sự ngông cuồng của cậu.
"
Vu Sa Sa lại thở dài, Lạc Tú ơi Lạc Tú, nếu cậu không ngông cuồng như vậy.
Thì cậu đâu ra nông nỗi này?
Trước mặt mấy nhân vật này mà cậu cũng dám ngông cuồng ư?
Chẳng khác nào đang tìm cái chết.
Vu Sa Sa cũng bước tới, nhìn ba nhân vật cấp bậc Tông Sư này bằng vẻ mặt và điệu bộ sùng bái.
“Tông Sư không thể chịu nhục.
” Trương Phong Hổ cười gằn.
Nhất thời mọi người đều lạnh sống lưng.
Lúc nãy sức mạnh gần như là thần minh của bọn họ đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mọi người.
"Một tiểu bối trẻ tuổi mà cũng dám càn rỡ trước mặt tôi ư?"
“Sao cậu ta không nhìn thử xem mình là hạng người gì?” Đinh Lão Quái cười khẩy.
"Người như vậy chết chưa hết tội.
"
Nhưng lúc mấy người này đang đắc ý.
"Ồ?"
Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
Khiến mọi người nhất thời kinh ngạc.
“Thế cơ à?” Giọng nói đó lại vang lên.
Đó là giọng của Lạc Tú.
Đám người Thạch Tứ Quỷ nhất thời biến sắc.
"Chuyện này sao có thể?"
Mọi người bỗng cúi đầu nhìn xuống đất.
"Mấy người đang tìm tôi à?"
Nhưng giọng nói đó không phát ra từ dưới lòng đất, mà là ở trên đỉnh đầu.
"Ở trên trời!"
Cuối cùng cũng có người phát hiện ra.
Đúng lúc này, một người từ trên trời rơi xuống với tốc độ cực nhanh.
Mọi người còn chưa kịp nhìn thấy rõ thì Trương Phong Hổ đã cảm thấy có một ngọn núi đang đè lên lưng mình.
Răng rắc, Trương Phong Hổ quỳ xuống đất ngay, đầu gối của ông ta đã vỡ nát.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, vì lực này quá nặng nên đã đè thẳng ông ta xuống bùn đất.
Trương Phong Hổ bị đạp thẳng xuống đất, ngoại trừ phần đầu đang ở bên ngoài thì cả người đều lún sâu vào bùn đất.
Bên Đinh Lão Quái cũng y như thế, răng rắc, đầu gối của ông ta đã vỡ nát, ông ta cũng quỳ dưới đất, rồi bị đè xuống bùn đất giống như Trương Phong Hổ.
Trên vai bọn họ đều có một chân.
Đó chính là chân của Lạc Tú.
Lạc Tú thích thú nhìn Thạch Tứ Quỷ.
“Cậu, chuyện này, sao có thể?” Thạch Tứ Quỷ sợ tới mức không nhịn được lùi về sau.
"Rõ ràng cậu đã trúng vu thuật của tôi, còn bị tảng đá lăn trúng, rồi bị Đinh tiên sinh chôn vùi rồi mà.
"
“Không gì là không thể.
” Lạc Tú lắc đầu đáp.
“Ông muốn tự ra tay hay để tôi ư?” Lạc Tú nhìn Thạch Tứ Quỷ.
"Cậu!"
"Bùm!" Lạc Tú ra tay, vỗ vai Thạch Tứ Quỷ, Thạch Tứ Quỷ cảm thấy mình như bị ngọn núi lớn đè xuống, bả vai vỡ nát, cả