Ngô Khải Minh thấy Lạc Tú và Huyết Sát lao xuống thì không khỏi cười khẩy.
Bây giờ đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra nếu không bỏ chạy thì chỉ có một con đường chết.
Dù gì ngay cả đại pháp sư Đan Ba Bán bộ Thông Thần cũng bị Huyết Thi Vương đánh đến mức không còn sức để đánh trả.
Vậy mà một Tông Sư nhỏ nhoi như anh lại dám xông xuống?
Thật ngông cuồng!
Đúng lúc này đại pháp sư Đan Ba cũng tìm được cơ hội, quay đầu chạy ra ngoài.
Nhưng lúc nhìn thấy Lạc Tú dẫn đầu xông tới thì không khỏi ngạc nhiên.
Đại pháp sư Đan Ba vội gào lên.
"Oắt con, cậu muốn chết một mình thì thôi đi, tại sao còn dẫn người khác lao xuống?"
"Ngay cả pháp lực Bán bộ Thông Thần như tôi cũng chỉ có thể chạy trốn, vậy mà một Tông Sư nhỏ nhoi như cậu lại dám tới đây?"
Nhưng Lạc Tú lại phớt lờ ông ta.
Đại pháp sư Đan Ba thấy Lạc Tú nhất quyết xông vào thì cũng không tiện nói gì thêm.
Bởi vì Huyết Thi Vương đã đuổi sát phía sau.
Đám người Huyết Sát còn chưa tới gần đã suýt bị luồng sát khí kia ép đến mức phải lùi lại.
Lúc nãy đứng trên sườn núi quan sát từ xa thì không sao, nhưng bây giờ lao tới gần thì nhất thời cảm thấy luồng sát khí kia ập tới.
Trong tình huống bình thường sẽ không cảm nhận được sát khí, nhưng nếu là người từng có kinh nghiệm mở quan tài, có lẽ sẽ cảm nhận được.
Bởi vì lúc mở quan tài sẽ có sát khí.
Luồng sát khí này nhanh chóng ập tới, mang theo một mùi vị, chỉ cần ngửi thấy một chút sẽ cảm thấy nhức đầu, cực kỳ khó chịu ngay.
Hơn nữa cả người sẽ không nhịn được mà sợ hãi.
Đó là bản năng.
Nhưng bây giờ sát khí nồng nặc này khiến hơi thở của đám người Huyết Sát gần như sắp đóng thành băng trong không khí, có thể thấy luồng sát khí này mạnh đến cỡ nào.
Đám người Huyết Sát suýt sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng thấy Lạc Tú vẫn thẳng tiến không lùi, bọn họ đành phải cắn răng theo sau.
Khi đến gần, đại pháp sư Đan Ba chạy như điên, chỉ còn cách Lạc Tú chưa đầy năm mét, nhưng ông ta chợt nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Bởi vì Huyết Thi Vương ở phía sau đã dừng lại.
Đại pháp sư Đan Ba quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Huyết Thi Vương.
Bởi vì ông ta phát hiện ra Huyết Thi Vương không chỉ dừng lại, mà lúc này còn đang dè dặt lùi về sau.
Đại pháp sư Đan Ba nhất thời choáng váng.
Huyết Thi Vương đang sợ ư?
Ngô Khải Minh đang đứng ở lưng chừng núi chứng kiến cảnh tượng này cũng chết lặng.
Rồi mọi người đã chứng kiến cảnh tượng mà cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ quên.
Lạc Tú sải bước đi qua người đại pháp sư Đan Ba, mỗi lần Lạc Tú tiến lên một bước thì Huyết Thi Vương lại lùi một bước.
Một người tiến, một người lùi.
Trên mặt Huyết Thi Vương hiện lên vẻ khó tin.
"Lạc giáo quan của chúng ta đáng sợ đến thế à? Ngay cả Huyết Thi Vương cũng sợ hãi?"
“Không thể nào!” Đại pháp sư Đan Ba ở bên cạnh cũng dừng lại.
Thật sự không thể nào.
Chẳng phải nói Lạc Tú chỉ là Tông Sư thôi sao?
Ngay cả Bán bộ Thông Thần như ông ta cũng bị Huyết Thi Vương đuổi theo đến mức như chuột băng qua đường, trốn đông né tây, chật vật bỏ chạy.
Hơn nữa lúc nãy còn bị đánh như một quả bóng, thật sự mất hết mặt mũi về danh hiệu đại pháp sư, cao thủ Mật Tông.
Bây giờ chỉ là một Tông Sư cũng có thể khiến Huyết Thi Vương sợ hãi ư?
Mẹ kiếp, chuyện này sao có thể?
Nhưng sự thật đúng là như vậy.
Lạc Tú tăng nhanh bước chân thì Huyết Thi Vương cũng lùi nhanh hơn.
Sau đó, dưới ánh mắt không dám tin của mọi người, cuối cùng Huyết Thi Vương lúc nãy còn đuổi theo đại pháp sư Đan Ba cũng không thể chịu đựng được nữa, gào lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Nó đã nảy sinh linh trí, có thể xu cát tị hung.
Nó biết người trước mặt đã đánh bên Hải Đông đến nổ tung, làm sao nó có thể quên chứ?
Hơn nữa nó có thể cảm nhận được mình không phải là đối thủ của đối phương, đồng thời có cảm giác bị nghiền ép đến mức không thể nào phản kháng.
Đám người Huyết Sát có thể cảm nhận được sát khí trên người Huyết Thi Vương.
Vậy thì Huyết Thi Vương cũng có thể cảm nhận được cảm giác nghiền ép từ trên người Lạc Tú.
Thế là Huyết Thi Vương vừa mới đuổi theo đại pháp sư Đan Ba chạy trốn như chuột, thì bây giờ lại sợ hãi điên cuồng chạy trốn.
“Ngươi chạy cái gì?” Lạc Tú lẩm