Nhưng khi môn chủ Kim Cương Môn vừa nói xong câu đó, Huyết Thi Vương đã lập tức bảo vệ hai người Lý Trí Hoa và Lý Kỳ.
Đương nhiên, cái giá phải trả là một con số trên trời!
Có điều, giờ khắc này làm mọi thứ cũng chỉ vì mạng sống, ông ta đâu còn đầu óc mà quan tâm lo lắng nhiều thứ như vậy, trước tiên cứ sống sót đã rồi tính sau.
Mà ngọn lửa bên trong trận pháp cháy ngày càng mãnh liệt, thậm chí là rất nhanh thôi nó sẽ biến thành biển lửa.
Mấy cục đá trên mặt đất đều bị hòa tan, hóa thành dung nham.
Nhưng mà, Lạc Tú biết đây là giả, mấy loại trận pháp như này vốn kỳ diệu như vậy.
Những người đang ở trong trận pháp dường như có thể tự cảm nhận được cảm giác của nỗi đau đớn tột cùng và sự thống khổ khi bị lửa thiêu chết.
Đây chỉ là một chiêu trò khiến bộ não của bạn tự ghi nhận, tin tưởng rằng bản thân đã chết, nhưng trên thực tế, người ngoài nhìn vào sẽ thấy nơi mà bạn đang đứng chả có cái rắm gì cả.
Đã từng có một thí nghiệm nổi tiếng là, bịt mắt một người đàn ông lại, sau đó cắt một dao trên cổ tay anh ta, nhưng thực ra miệng vết thương trên cổ tay lại rất nông, và không bị chảy máu ngay lập tức.
Tuy nhiên, ở bên cạnh lại tạo ra một âm thanh như thể lúc giọt nước nhỏ xuống, khiến người kia lầm tưởng rằng bản thân đã thật sự bị lấy máu, kết quả không bao lâu sau người kia đã mất mạng.
Hiện tại, trận pháp này cũng có tác dụng tương tự như loại thí nghiệm kia, có điều, với Lạc Tú mà nói thì mười trận pháp lớn hung ác cấp bậc cao hơn anh cũng đã nếm qua hết rồi, thì mấy thủ đoạn lừa bịp kiểu này làm sao gây khó khăn cho anh được?
Người của Kim Cương Môn đang chờ xem kịch vui, cuối cùng lại phát hiện Lạc Tú vốn dĩ không thèm để ý, đi thẳng về phía bậc thang.
“Miễn dịch? Mất đi hiệu lực? Hay do cậu ta vốn dĩ không sợ?” Môn chủ Kim Cương Môn ngây ngẩn cả người.
Dù gì thì loại trận pháp này ông ta đã thử tự nếm thử qua rồi, một khi bước vào trận pháp, người ta sẽ có cảm giác bản thân thật sự rơi xuống bên trong Hoàng Tuyền.
Núi đao, biển lửa, ma quỷ!
Mọi thứ sẽ từ từ xuất hiện ngay trước mắt, bất cứ điều gì cũng có thể tùy ý lấy mạng người đó!
Nhưng tại sao thằng nhóc trước mặt này lại không hề có chút biểu cảm nào?
“Nhân lúc cậu ta vẫn đang bị mê hoặc trong trận pháp, các người hãy xông tới đánh lén cậu ta!” Môn chủ Kim Cương Môn mở miệng ra lệnh.
Trưởng lão thứ nhất và Trưởng lão thứ ba bắt đầu hành động, nhảy ra khỏi trận pháp lớn bảo vệ ngọn núi, sau đó lén tiến tới gần chỗ Lạc Tú.
“Hai người xông lên đi, nghiền nát cậu ta cho tôi!” Môn chủ Kim Cương Môn lạnh lùng nói.
Mà Trưởng lão thứ nhất và Trưởng lão thứ hai đã tới rất gần chỗ Lạc Tú.
Đừng nói đánh lén, với công lực của hai người bọn họ, cho dù là nghênh chiến chính diện thì một chưởng này mà tung ra, một vị tông sư bất tử cũng phải tàn!
Bởi vì hai người bọn họ cũng là người thuộc cấp bậc tông sư, chỉ với một chưởng này cũng có thể dễ dàng đánh nát một mỏm đá khổng lồ chứ không phải giỡn chơi!
Mà người đứng trước mắt họ nghe nói cũng chỉ là tông sư, nếu đều là tông sư với nhau thì họ không nghĩ bản thấy mình sẽ yếu thế hơn.
Nhưng vào khoảnh khắc đòn đánh được tung ra, khóe miệng Lạc Tú bỗng xẹt qua một nụ cười châm chọc.
Thường thì vào thời điểm này, những người bên trong trận pháp vốn đã bị mê muội bởi những đồ vật trước mắt, còn đâu đầu óc mà để ý đến thế giới bên ngoài?
Trên mặt Trưởng lão thứ hai lộ ra một nụ cười khẩy.
Thiếu niên tông sư cái chó má gì chứ, đâu ra mà một địch ba?
Ông đây chỉ tung một đòn cũng đủ hạ gục anh trong thời gian ngắn!
Có điều, thời điểm đòn đánh được tung ra, Trưởng lão thứ hai theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
Đáng tiếc là ông ta đã chậm.
Cú đá vốn xuất phát sau nhưng lại chạm đến mục tiêu trước, chân anh đạp thẳng vào đầu Trưởng lão thứ hai.
Giống như một trái dưa hấu thông thường, đầu Trưởng lão thứ hai nổ tung ngay tức khắc.
Trưởng lão thứ nhất nhìn thấy cảnh này cũng phát hoảng theo, một bàn tay khác bắt lấy bàn tay đang chuẩn bị tung cú đấm của ông ta.
Một tiếng “Răng rắc” vang lên!
Bàn tay ông ta giòn tan như mảnh thủy tinh, vỡ vụn ngay tức khắc.
Ngay sau đó, một cái tát ập đến, nó giáng thẳng lên ngực ông ta.
Tựa như một chiếc xe lửa chạy trên cao tốc đâm thẳng vào người ông ta, đánh bay Trưởng lão thứ nhất ra ngoài.
Khoảnh khắc ông ta chới với bay trên không trung, cũng là lúc ông ta tắt thở.
“Lão Đại, lão Nhị!”
Tức khắc, hai mắt trưởng lão thứ ba và trưởng lão thứ tư đỏ ngầu.
“Thằng khốn này, mày quá tàn nhẫn độc ác, tao sẽ giết mày!” Một chân của trưởng lão thứ ba vút lên trời cao, một chân này của ông ta mang theo sức mạnh cực kỳ kinh hồn, thậm chí là phần đùi còn bốc cháy, đây không phải là giả, ngọn lửa trên chân ông ta là thật sự tồn tại.
Hơi nóng ập đến trước mặt, nhưng Lạc Tú vẫn bày ra vẻ mặt mỉa mai như cũ không hề thay đổi, bởi vì một bàn tay trong lòng đất đã xốc lên và túm lấy chân của vị trưởng lão thứ ba.
Ngay sau đó, anh tóm