Môn chủ Kim Cương Môn lúc này hối hận vô cùng, đáng ra ngay từ đầu ông ta không nên coi khinh Lạc Tú như thế.
Sớm biết làm vậy sẽ chọc vào mạng sống thì ông ta đã giao Giang Dật Phi ra từ lâu rồi, đời nào lại làm loạn đến mức này chứ.
Đáng tiếc, hiện giờ ông ta có biết thì cũng quá muộn, một khi chọc giận nhân vật như vậy, chính là không thể tha thứ.
Lạc Tú bước từng bước trên bậc thang.
Lần này Lạc Tú thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn môn chủ Kim Cương Môn lấy một cái, anh duỗi thẳng tay ôm cổ ông ta.
Nhưng ngay khi Lạc Tú chuẩn bị bóp gãy cổ ông ta thì một giọng nói già nua bất ngờ vang lên.
“Dừng tay!”
Sau đó, một lão giả với mái tóc hoa râm bước ra.
Ông ta là môn chủ già của Kim Cương Môn, đã nhập đạo.
Vừa rồi ông ta ngồi thiền trong hang núi, nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tiếng động lớn vừa mới đây chắc chắn đã đánh động đến ông ta.
Đến khi ông ta vừa mới bước ra ngoài, lập tức nhìn thấy cảnh tay Lạc Tú đang ôm cổ môn chủ Kim Cương Môn.
“Cậu trai trẻ đây chính là vị thiếu niên tông sư kia sao?” Môn chủ già mở miệng hỏi.
“Răng rắc!” Lạc Tú không trả lời ông ta, thẳng tay bóp gãy cổ môn chủ Kim Cương Môn.
“Thật can đảm!” Môn chủ già tức đến nỗi ria mép nổ tung.
Thật ra thì trước đó ông ta đã nghe qua đệ tử thứ bảy của mình nói có đắc tội với vị thiếu niên tông sư gì đó, nhưng khi ấy ông ta không để tâm trong lòng.
Vì suy cho cùng Kim Cương Môn có đến bảy tám người thuộc cấp bậc tông sư, hà cớ gì phải sợ một thiếu niên tông sư hèn mọn chứ?
Chưa kể, bản thân ông ta cũng là một nhập đạo giả rồi, không phải chỉ vừa mới đây, mà đã từ nhiều năm trước rồi.
Nếu có từ để hình dung, thì đó chính là đỉnh cao của nhập đạo.
Dưới nhập đạo toàn là kiến, huống hồ ông ta còn nắm giữ Kỳ Môn Độn Giáp trong tay?
Giờ phút này khi vừa đặt chân ra ngoài, ông ta còn định câu thời gian của đối phương, cứu đệ tử của mình rồi sẽ đánh chết đối phương.
Nhưng kết quả đối phương lại hành động ngay trước mắt ông ta, thẳng tay giết chết đồ đệ của ông ta.
Đó chính là đệ tử mà ông ta yêu thương và cưng chiều nhất, nếu không thì tại sao ông ta lại truyền vị trí môn chủ và cho phép kế thừa tấm áo choàng của ông ta chứ?
“Thằng nhãi này, cậu cũng to gan thật đấy, rõ ràng tôi đã kêu cậu dừng tay, vậy mà cậu còn dám hành hung giết người!” Hai mắt môn chủ già đỏ ngầu.
“Ông kêu tôi dừng tay thì tôi sẽ dừng tay sao?”
“Cậu tới đây là vì tên nhóc nhà họ Giang kia sao?” Môn chủ già trầm giọng hỏi.
“Trước đó thì đúng là vậy, nhưng giờ không phải nữa rồi.
”
“Tôi đã thay đổi quyết định, hiện tại tôi tới đây là để diệt cả nhà ông!” Dù tình khí Lạc Tú có tốt đến đâu thì lúc này đây anh cũng không thể khống chế cảm giác giết chóc sục sôi trong lòng.
Loại chuyện như diệt môn, anh đã làm quá nhiều rồi.
Nên từ lâu đã không còn cảm giác tội lỗi gì nữa.
Chưa kể vừa mới nãy thôi anh đã cho những người này thêm cơ hội.
Nhưng bọn họ lại không biết quý trọng cơ hội đó.
“Diệt môn?” Môn chủ già cười.
“Nhóc con, miệng lưỡi to gan thật đấy!” Môn chủ già quát lớn một tiếng.
“Cậu thật sự cho rằng Kim Cương Môn tôi không có người sao?” Môn chủ già bị lời nói của Lạc Tú chọc giận.
“Tôi sẽ lập tức khiến cậu tóe máu ngay tại chỗ, đi theo phục vụ đồ đệ của tôi!” Môn chủ già di chuyển.
Ông ta thực sự có một chút bản lĩnh, vừa ra tay đã chọn chiêu thức cực kỳ mạnh.
Vừa giẫm chân một cái, ngay lập tức một đám mây màu tím đột nhiên xuất hiện, sau đó hóa thành một con thuồng luồng, cái miệng lớn hệt như một chậu máu há to rồi bổ nhào về phía Lạc Tú.
Lạc Tú bị chọc giận chỉ biết nở nụ cười châm biếm, nếu đổi lại là trước đó, mấy thủ đoạn nhỏ kiểu này anh chỉ cần một cái tát là xử lý xong.
Có điều, khi nãy lúc phá trận pháp lớn Huyền Thiên kia, anh quả thực đã tiêu hao khá nhiều sức lực, nên giờ chỉ đành chọn cách trốn tránh!
Tránh điểm mạnh nhất, đánh vào điểm quan trọng nhất.
Con thuồng luồng giận dữ rống lên, Lạc Tú tránh sang một bên, sau đó đột nhiên tung một quyền đánh thẳng vào phần eo con thuồng luồng kia.
Nơi điểm yếu của hổ, sói và các loài động vật khác đều là phần eo, và thuồng luồng cũng không ngoại lệ.
Vị trí bảy tấc kia thật ra là một vị trí tốt, nhưng Lạc Tú lại không đánh vào đó.
Có điều, anh vừa mới đánh xong, một con thuồng luồng thứ hai bỗng nhiên lại lao tới.
Lạc Tú đành phải từ bỏ, sau đó tiếp tục chọn tránh né, nhưng con thuồng luồng thứ ba lại xuất hiện.
Tiếp theo, một con lại một con nữa lần lượt xuất hiện, ước chừng có khoảng chín con thuồng luồng.
“Hừ, Cửu Long tím của ông già này, đừng nói là cậu, đến cường giả siêu phàm tới cũng chưa chắc đánh thắng nổi.
” Môn chủ già cười khẩy một tiếng.
Kỳ Môn Độn Giáp uyên thâm, làm sao có chuyện đơn giản như một nguyên lý thuật số được?
Mà Cửu Long tím của ông ta đã được ông ta