Thông thường, trong một trò chơi, chắc chắn cần phải hợp tác hoặc mượn sức mạnh của người khác.
Bằng không hoàn toàn không thể sống sót thoát ra ngoài, huống chi là nhận phần thưởng.
Nhưng thật không may, hôm nay trò chơi này quá đơn giản.
Chỉ cần bảo vệ giáo sư Bành an toàn là được, ngay cả người chỉ mới chơi một lần như Trương Tuyết cũng cảm thấy vô cùng đơn giản, huống chi người cũ như Chu Cương và Trần Hiên.
Trong trò chơi, chỉ cần bạn sống sót hoàn thành nhiệm vụ, sẽ nhận được một số phần thưởng, hơn nữa còn có thể nâng cao thực lực bản thân.
Thậm chí có thể ảnh hưởng đến bản thân trong hiện thực, để bản thân trong hiện thực có thể nâng cao thực lực lên một trình độ nhất định.
Nhưng phần thưởng của trò chơi là cố định.
Vì thế bây giờ, để nhận được nhiều phần thưởng hơn, tất nhiên càng ít người càng tốt, đây cũng là lý do tại sao đám người Chu Cương lại muốn bẫy đám người mới kia.
Đồng thời cũng là lý do tại sao bây giờ bọn họ lại muốn trừ khử Lạc Tú.
Lê Mị Tư nhìn Lạc Tú, không nhịn được lùi về sau vài bước, ở hiện thực cô cũng là một người phụ nữ yếu đuối, huống chi là ở trong trò chơi nguy hiểm, hở tý là muốn lấy mạng người như này?
Vì thế sợ hãi cũng là phản ứng bình thường của cô.
Ngược lại, Lạc Tú khẽ mỉm cười.
"Vì thế bây giờ cô định giết hai người chúng tôi à?"
“Anh cũng có thể tự sát.
” Trương Tuyết cười khẩy trước, rồi nhìn về phía Chu Cương.
“Để tôi.
” Chu Cương cười gằn.
“Anh cứ để tôi.
” Trương Tuyết vẫn cố chấp, bởi vì bây giờ mục tiêu mà bọn họ đang tranh giành không phải là giết chết Lạc Tú, mà là ai giết được hai người này sẽ nhận được nhiều phần thưởng hơn.
“Hai anh đã hại nhiều người chết như vậy rồi, hai anh ăn thịt còn tôi uống canh, là đàn ông, lẽ ra hai anh nên ga lăng một tý.
” Trương Tuyết nói.
“Tôi nói này, mấy người tự tin có thể giết được tôi đến thế cơ à?” Lạc Tú thấy hai nhóm người này hoàn toàn khinh thường mình thì nhất thời cảm thấy hơi buồn cười.
“Tôi quên nói cho anh biết, trong trò chơi, người mới không có quyền lên tiếng hoặc lựa chọn.
” Trương Tuyết chế nhạo.
“Nếu người mới tiến vào lần đầu xui xẻo, gặp phải tình huống như này thì bị giết là lẽ đương nhiên, bởi vì anh vẫn chưa nhận được phần thưởng, nên thực lực của anh cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
” Chu Cương không ngại phiền phức, không ngờ lại giải thích một tràng với Lạc Tú.
Nhưng bọn họ thì khác, bọn họ đã sớm nhận được phần thưởng, nâng cao thực lực của bản thân rồi.
Người bình thường thật sự không phải là đối thủ của bọn họ.
Với thực lực của đám người Chu Cương, e rằng bây giờ đã chạm tới thực lực võ giả nội kình rồi.
Còn Trương Tuyết từ người bình thường trở thành võ giả, nên đối với người bình thường, Trương Tuyết có thể lấy một đấu bảy tám tên cũng không thành vấn đề.
“Lúc nãy bọn tôi chỉ làm cho vui mà thôi, bằng không bọn tôi đích thân ra tay cũng có thể giết chết hai người.
” Trần Hiên cũng giễu cợt.
“Trong mắt bọn tôi, hai người chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi, nhưng hai người cũng khá may mắn, ít nhất không chết một cách khó hiểu như bọn họ.
” Trương Tuyết khinh thường nhìn Lạc Tú và Lê Mị Tư.
Hàm ý là tốt xấu gì hai người Lạc Tú cũng biết lý do tại sao mình lại chết.
“Haizzz, người đẹp cực phẩm như vậy mà cứ thế giết đi thì thật đáng tiếc, nhưng hết cách rồi, ai bảo phần thưởng còn hấp dẫn hơn người đẹp cơ chứ?” Trần Hiên tự lẩm bẩm.
"Bỏ đi, không bằng cô lên đi.
Chuyện không thương hoa tiếc ngọc như này không thích hợp với hai đàn ông chúng tôi.
" Chu Cương mỉm cười, vẻ mặt tiếc nuối.
"Nhưng thằng nhãi đó phải để lại cho tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người mới lại không tôn trọng người cũ như chúng tôi, dám nói không cần với tôi.
Tôi sớm đã chướng mắt với anh ta rồi.
" Chu Cương chỉ vào Lạc Tú nói.
“Tôi nói này, mấy người thật sự tự tin như vậy à?” Lạc Tú mỉm cười hỏi.
"Ha ha, chắc chắn hai người đều là người mới, bởi vì hễ là người nhận được phần thưởng thì trên người sẽ có mùi khác.
Chẳng lẽ anh giết một con kiến, cũng không cảm thấy tự tin ư?" Chu Cương vừa nói vừa đi về phía Lạc Tú.
Trương Tuyết thấy Chu Cương chẳng thèm nói gì đã bắt đầu ra tay, rõ ràng trong lòng có hơi bất mãn, nhưng cũng không dám nói gì nhiều.
Mặc dù cô ta không phải người mới, nhưng