Một chữ “cút” là do người đàn ông mặc đồ đen nói.
Anh ta là võ giả có nội kình cao cường, nếu không phải nhà họ Giang chi mạnh tay thì tuyệt đối không bao giờ mời được anh ta!
Hơn nữa, cho dù bây giờ nhà họ Giang hỗn loạn, cũng không phải nơi mà người bình thường có thể xông vào.
Phải biết rằng còn có một Đường Vân được mệnh danh là Đao vương đương thời, cấp bậc tông sư, vả lại cũng không phải một nhà quyền pháp mà là người tinh thông đao thuật.
Truyện Tổng Tài
Thậm chí có thể nói anh ta đã luyện ra đao mang hơn trăm năm chưa xuất hiện!
Một cao thủ như anh ta vì quá khiêm tốn nên đã không được xếp vào Thiên Long Bảng.
Nhưng nghe nói Lê Cửu và anh ta cũng chỉ 50:50 mà thôi!
Dù sao, Đường Vân cũng được xưng là Đao vương!
Còn Lạc Tú thì cười khẩy một tiếng.
“Chết!” Một từ được thốt ra, mấy cao thủ nội kình mặc đồ đen đang ở gần đó lập tức bị nội kình như tiếng sư tử gầm này làm cho chấn động đến nỗi thất khiếu đổ máu, ngã thẳng xuống đất!
Kính và đèn trong đại sảnh, cũng như cửa sổ, vỡ toang ngay lập tức!
“Tông sư?” Đường đao trong tay Đường Vân lóe lên một tia lạnh lẽo, lập tức ra khỏi vỏ, một đạo đao mang nháy mắt chém qua.
Đao mang vụt đến trong tích tắc, nhưng lại rơi xuống mặt đất bên cạnh Lạc Tú, tức khắc gạch trên mặt đất bị cắt ra như đậu phụ chỉ trong chốc lát.
Đường Vân cau mày, chẳng lẽ là vừa rồi mình dùng đao bị lệch?
“Bật hơi giết người, cậu là Lạc Vô Cực?” Đường Vân nhíu mày.
Anh ta không biết trước đó Lạc Tú đã xưng tôn ở Hoa Hạ, nhưng chắc chắn đã từng nghe nói về thiếu niên tông sư của Hoa Hạ.
Còn trẻ như vậy đã ở cấp bậc tông sư, vậy cũng chỉ có Lạc Vô Cực!
Giang Đông và Giang Khánh Quốc nhíu mày, bọn họ làm sao có thể chọc phải vị thiếu niên tông sư của Hoa Đông vào lúc này chứ?
Vả lại nhà họ Giang đang hỗn loạn, cho dù bọn họ có tin tưởng Đường Vân thì lúc này cũng không muốn chọc giận thiếu niên tông sư.
“Cậu Lạc, cậu được Giang Nam mời đến sao?” Giang Đông giả bộ khách sáo.
“Đương nhiên không phải, tôi tự tới.” Lạc Tú khẽ cười một tiếng.
“Vậy thì tại sao cậu lại đến đây?” Trái tim của Giang Khánh Quốc chùng xuống, hình như nghe nói con trai mình từng chọc phải vị thiếu niên tông sư này ở Tương Tây.
“Tôi tới để giết!” Trong mắt Lạc Tú lóe lên sự lạnh lùng!
“Ha ha, cậu Lạc, cậu nói đùa rồi.
Tuy rằng cậu là tông sư, nhưng chỗ chúng tôi lại có Đao vương đương thời!” Giang Đông thoáng cười, rất có tự tin.
Câu này chẳng khác gì nói với Lạc Tú nếu thức thời thì chạy nhanh đi.
Dù sao thì danh hiệu Đao vương không phải chỉ gọi tùy tiện đâu.
“Đao vương, cũng chỉ thế thôi!” Lạc Tú nở nụ cười khinh thường, nhìn vết nứt trước mặt!
“Cuồng vọng!” Đường Vân cầm đường đao bước ra.
“Đừng có cho cậu mặt mũi là cậu không biết xấu hổ.” Đường Vân mắng.
"Cho cậu suy nghĩ ba giây, tuy rằng cậu là thiếu niên tông sư, nhưng mà…"
Đường Vân còn chưa nói xong, Lạc Tú đã di chuyển, tốc độ quá nhanh, Đường Vân còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị một quyền đánh tới.
Tuy rằng Đường Vân chưa vào Hóa cảnh, chỉ Bán bộ Hóa cảnh, nhưng dù sao anh ta cũng được xưng là Đao vương đương thời, thủ đoạn thông thần!
Trong phút chốc, vô số đao mang tức thì bay ra, dày đặc tán loạn xung quanh.
Giống như một sợi dây thép!
Loại đao khí này, ngay cả một tông sư Hóa cảnh như Lê Cửu cũng không dám đỡ.
Nhưng Lạc Tú lại cười khẩy một tiếng, vẫn không thu tay, trực tiếp tung một quyền phá vỡ đao mang.
"Bùm!"
Đường Vân bị một quyền đánh bay, đao mang kiêu hãnh của anh ta không chút nào uy hiếp được Lạc Tú, ngược lại là bị Lạc Tú đánh vào ngực bay ra ngoài.
“Cậu không phải Lạc Vô Cực, cậu còn hơn cả Hóa Cảnh nữa đúng không?” Đường Vân nặng nề ngã xuống đất, sau đó khó khăn nói.
Ho khan vài tiếng, Đường Vân ho đến nỗi nội tạng vỡ nát.
“Ai nói với anh Lạc Vô Cực thì nhất định chỉ là tông sư?” Lạc Tú cười nhẹ, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Đường Vân.
Lần này đến phiên cha con Giang Đông không thể ngồi yên, bởi vì Đường Vân là chỗ dựa