Không một ai dám động đậy.
Bởi vì không một ai có ý định làm chim đầu đàn, kết cục của con chim đầu đàn hồi nãy đều hằn rõ trong mắt từng người.
Nhưng cứ kéo thời gian mãi như vậy cũng không phải là cách.
Một lát sau, Lạc Tú là người đầu tiên bước về phía đống củi, anh thật sự muốn trải nghiệm thử xem bài kiểm tra đầu vào này có thú vị như những gì anh nghĩ hay không?
Thế nên Lạc Tú đi thẳng một đường tới chỗ đống củi, sau lưng có người thầm cười lạnh trong lòng, có người lặng lẽ quan sát, cũng có người đang đợi.
Tất cả đều đang đợi xem sẽ xảy ra chuyện gì?
Tận đến lúc Lạc Tú cầm một bó củi lên, sau đó vác theo bó củi đi về phía cầu thang, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh bước một chân lên bậc thang, sau đó cất bước thứ hai.
An toàn!
Cảnh tượng này khiến đám người phía sau lập tức cuồn cuộn kéo nhau tiến lên.
Mỗi người cầm lấy một bó củi, sau đó đi về phía cầu thang.
Chỉ là trọng lượng của bó củi không hề nhẹ, có vài người đàn ông khi cầm trong tay còn cảm thấy nặng.
Đặc biệt là ba cô gái trong số mười mấy người kia, có thể thấy cả ba đều cố hết sức mới khiêng nổi.
Có thể thấy, độ khó của nhiệm vụ leo thang trời này lại tăng lên rồi.
Thang trời vốn đã cao, nếu còn phải vác bó củi nặng bốn mươi, năm mươi cân lên núi, sẽ càng thêm khó khăn.
Tuy nhiên lúc này vẫn có người tình nguyện giúp đỡ người khác, vài người đàn ông vừa vác bó củi của mình, vừa giúp mấy cô gái kia một tay.
Sau khi đi được một đoạn thời gian, tất cả mọi người đều thấm mệt, bắt đầu thở hổn hển.
Nhưng Lạc Tú vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm, từ đầu tới cuối đều giữ vững vị trí đầu tiên, hiển nhiên, với anh mà nói, chút trọng lượng đó gần như không đáng để vào mắt.
“Này, anh đẹp trai phía trước ơi, chờ một chút đi.
” Một tên mập đi phía sau vừa lau mồ hôi trên trán, vừa vác theo bó củi.
Vừa nãy anh ta còn khiêng giúp người đẹp bên cạnh một đoạn.
Lạc Tú quay đầu lại nhìn tên mập, tên mập thấy vậy lập tức mặt không đổi sắc nói.
“Trông anh đi lại nhẹ nhàng như vậy, hay là giúp người đẹp này một chút đi.
”
“Mọi người cũng không dễ dàng, chẳng ai muốn chết ở cái chỗ quái quỷ này cả!” Tên mập chỉ tay về phía cô gái đẹp kia.
Người đẹp tên là Lý Phương, mặc dù trên người mặc quần áo thời xưa cũng khó mà giấu nổi dáng người đáng hâm mộ của cô ta, hơn nữa dung mạo cũng sắc nét.
Trong hiện thực, cô ta là một người mẫu trang bìa của một tạp chí thời trang.
Lý Phương nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt khẩn cầu.
Thấy Lý Phương đầm đìa mồ hôi, mỗi bước đi trông cực kỳ cố sức, Lạc Tú ngẫm ngợi một lúc rồi nhận lấy bó củi trong tay Lý Phương, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.
Điều này khiến Lý Phương thoải mái hơn nhiều, vừa đi theo phía sau Lạc Tú, vừa trò chuyện.
“Anh đẹp trai, anh là người nơi nào?”
Lý Phương mở miệng hỏi.
“Người Thông Châu.
” Lạc Tú đơn giản trả lời lại một câu, cũng chẳng vì thấy Lý Phương xinh đẹp mà trở nên nhiệt tình.
Lý Phương thấy thái độ lạnh nhạt của Lạc Tú thì không tiếp tục nói nữa, trái lại quay sang giúp tên mập cùng khiêng bó củi lên núi.
Nhưng trong mắt tên mập lại thoáng hiện vẻ khó chịu, anh ta cực kỳ không hài lòng với thái độ này của Lạc Tú.
Thật ra mười mấy người phía sau ai cũng có thành kiến với Lạc Tú cả, lý do cũng rất đơn giản, bởi vì trông Lạc Tú quá nhẹ nhàng.
Thoạt nhìn chẳng tốn chút sức lực nào cả, so với dáng vẻ sắp mệt chết của bọn họ thật sự khác biệt quá lớn.
Điều này khiến Lạc Tú bị mọi người căm thù.
Lại đi thêm một lát, một cô gái nữa thật sự không kiên trì nổi nữa, đưa mắt nhìn về phía Lạc Tú.
“Anh đẹp trai, tôi thấy hình như anh vẫn có thể vác thêm một bó nữa, anh giúp tôi vác được không.
” Trên người cô gái này tỏa ra khí chất dịu dàng, cảm giác giống như tiểu thư đài các.
Nhưng cách nói chuyện vênh mặt, hất hàm sai khiến của cô ta lại khiến người khác cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Trong hiện thực, cô ta là con cháu của một gia tộc lớn, tên là Trương Nhiễm Nhiễm.
“Sao tôi phải giúp cô?” Lạc Tú bỗng quay đầu lại hỏi.
Nhờ người khác giúp đỡ mà còn dùng giọng điệu như vậy?
Anh vừa dứt lời, mặt mày Trương Nhiễm Nhiễm lập tức biến sắc.
Bàn tới dung mạo, so với Lý Phương, cô ta thật ra càng thêm xuất chúng.
Nhưng câu nói của Lạc Tú lại khiến cô ta nhất thời có cảm giác không xuống được đài, hơn nữa mặc dù bộ dạng của cô ta trông rất giống tiểu thư khuê các, nhưng trên thực tế đã bị