Chưa bao giờ họ thấy rồng bị rượt đánh cả.
Nhưng bây giờ cảnh tượng đó đang diễn ra đấy.
Lạc Tú chạy sát theo con rồng, máu rồng nhuộm đỏ mặt đất, sa mạc, không khác gì một bồ dung nham.
Lạc Tú điên cuồng rượt theo, khí thế không thua gì một con hung thú thời viễn cổ, anh đang rượt đuổi một con rồng khổng lồ, không khác gì một thiên thần giáng lâm, lúc này đang trừng phạt loài thằn lằn không nghe lời.
Đây không phải miêu tả, mà sự thật là như vậy.
Quá tàn bạo và hung hãn, Lạc Tú cuối cùng cũng đuổi tới, lại giật lấy đuôi con rồng.
Trong mắt con rồng ánh lên sự sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
“Áu!”, con rồng kêu gào, cố gắng dùng chân bấu víu mặt đất, đất cát lại ào lên.
Nhưng sức lực của con người phía sau quá lớn, sức mạnh mà nó luôn tự hào trước mặt con người này lại yếu không khác gì một đứa trẻ, sức phòng ngự mà nó tự tin giở đây mỏng như một trang giấy.
Lạc Tú dồn sức, kéo lấy đuôi con rồng, lại ném bay con rồng lần nữa, rồi đập mạnh xuống đất.
Sau đó Lạc Tú xông lên, chế ngự đầu rồng.
Trong mắt người khác, đó là một con rồng lớn, hung mãn tàn bạo, vô pháp vô thiên.
Nhưng trong mắt Lạc Tú, nó chỉ là một con thằn lằn, vậy nên Lạc Tú muốn giết nó.
Những văn tự bùa chú trên người Lạc Tú đang lấp lánh, những văn tự đó vừa cổ vừa huyền bí, mỗi một văn tự như đang tế cáo đất trời!
Có sức mạnh mạnh nhất tự cổ đến giờ, thái hoàng kinh chuyển động điên cuồng trong cơ thể Lạc Tú, như đang rong ruổi trên biển khơi.
“Toạc!”
Một đầu rồng bay cao lên trời, máu đỏ tung cao, tròng mắt lạnh lẽo ngập tràn sự tuyệt vọng, nó chết ngay khi đó.
Máu thịt, xương gân toàn bộ đều đứt đoạn.
Cái đầu rồng vụt lên trên không rồi lại rơi mạnh xuống, đập xuống đất một tiếng nặng nề.
Cát vàng mờ mịt.
Tư thái như thần tựa quỷ của Lạc Tú vẫn không lu mờ, cho dù đang đứng trên đất bằng, nhưng vẫn có cảm giác như đang đứng trên đỉnh ngôi sao, nhìn xuống non nước nghìn trùng.
Những người chơi cấp VIP của phương tây đau hết cả đầu, không dám nói câu nào, ngây ra tại chỗ.
Mấy trăm người khác cũng há hốc miệng đứng đó.
Đúng là đồ sát thật!
Không còn là sức người nữa.
Người phương đông này quá mạnh, lại còn tay không vặt đầu rồng, quá đáng sợ, quá tàn bạo, chiêu thức quá hung hãn.
Tay không xé xác rồng?
Anh xem nó là bánh mì hay sandwich vậy?
Đó là chuyện mà đám cấp VIP phương tây không làm được!
Nhưng bây giờ Lạc Tú lại xử lí dễ như vậy, im ắng bốn bề, không một tiếng động, mọi người đều nhìn theo bóng dáng của anh, có sợ hãi, có sùng bái nồng nhiệt.
Anh quá mạnh.
Nhưng gần như đồng thời.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm…”
Cát bụi tung bay, mặt đất rung chuyển, gió lộng rít tai, bầu trời đằng xa hiện lên một cái bóng lớn.
Một con rồng lớn hơn đang tới.
Không chỉ một con mà là năm con, to như Nhạc Sơn.
Hiển nhiên là việc Lạc Tú giết đồng loại của chúng đã tới tai chúng.
“Toi rồi!” Clark hốt hoảng.
Con rồng vừa nãy vẫn chưa thành niên, tuy rằng rất mạnh nhưng không thể nào bằng với rồng đã thành niên.
Nếu trong hiện thực, một hơi thở của rồng thành niên cũng đủ huỷ diệt cả một thành phố lớn.
Không khác gì mấy với bom hạt nhân loại tiểu.
Bây giờ lại còn tới năm con.
“Mau chạy đi!”
“Mau lên!” Clark hét to với Lạc Tú.
Anh ta nghĩ Lạc Tú tuy có thể giết rồng nhưng đó chỉ là một con rồng con, vẫn chưa thành niên.
Với một con rồng khổng lồ đã thành niên, thì làm gì có cách nào chống lại được.
Vì như thế thì quá khủng khiếp.
Uy lực khủng khiếp của loài rồng khiến đám Clark run sợ, họ muốn bỏ chạy nhưng bước chân như không thể nào thoát ra được, cả người vô lực.
Sức áp bức không phải từ tâm lí mà là hiện hữu.
“Thôi chết rồi, chết tới nơi rồi, sắp toi rồi.
” Ma cà rồng kêu lên, anh ta sợ chết khiếp.
Đó là năm con rồng thành niên đấy,