Sau những lời của Trương đại sư, toàn bộ nhà họ Thẩm đều hết sức kinh hãi.
Thẩm Thiên Quân vốn tưởng rằng Trương đại sư chỉ là đang hù dọa bọn họ thôi, nhưng cho đến bây giờ, ông ta mới nhận ra rằng hoàn toàn không phải vậy.
Vì vậy, Thẩm Thiên Quân nhìn Trương đại sư với ánh mắt khó tin.
"Ông nói gì?"
Ngay cả những người nhà họ Thẩm khác cũng nhìn Trương đại sư với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
“Ý tôi là, nhà họ Thẩm các người không phải sắp xong rồi, mà là đã xong rồi!” Trương đại sư châm chọc.
“Không, điều này không có khả năng, điều này tuyệt đối không có khả năng!” Thẩm Thiên Quân rống lên như điên.
Sau đó ông ta sải bước về phía Thẩm Ngọc Thành, nắm lấy ngực của Thẩm Ngọc Thành mà quát.
“Nói cho tao biết, đây không phải thật sự, không phải!” Thẩm Thiên Quân gầm gừ.
Nhưng Thẩm Ngọc Thành mặt như tro tàn, hoàn toàn không nói gì.
“Rốt cuộc mày đã thế chấp bao nhiêu tài sản?” Thẩm Thiên Quân tức giận hỏi lại.
“Tất cả.
” Thẩm Ngọc Thành thật lâu mới nói ra được, hai chữ này như lấy đi toàn bộ sức lực của ông ta.
“Sao ông đây có thể có một đứa con trai ngốc nghếch như mày chứ?” Thẩm Thiên Quân tát vào mặt Thẩm Ngọc Thành.
“Là ông bảo tôi cứ yên tâm mà làm.
Ông đã giao hết quyền cho tôi rồi, ông đã quên rồi sao?” Thẩm Ngọc Thành mắng, ông ta không dám nhận trách nhiệm này.
Bởi vì điều này có nghĩa là toàn bộ nhà họ Thẩm bị hủy hoại.
“Là ông đã bảo tôi phải nắm bắt mọi cơ hội, phải có quyết đoán!” Thẩm Ngọc Thành ngụy biện.
Thẩm Thiên Quân sững sờ tại chỗ, không thể tin được tất cả những điều này, trong mắt ông ta từ từ hiện ra sự hối hận và tuyệt vọng.
Quá đột ngột.
Ngay cả những nhân vật nổi tiếng có máu mặt cũng không ngờ lại như thế này.
Biến cố này quá đột ngột.
Nhà họ Thẩm tiếng tăm lừng lẫy, gần như là gia tộc hàng đầu ở Yên Kinh, một gia tộc khổng lồ cứ sụp đổ như thế này sao?
Giờ phút này, không nói đến người nhà họ Thẩm, ngay cả những người khác có mặt cũng không thể tin được.
Vả lại bất cứ ai có con mắt tinh tường sẽ biết ngay rằng đây chắc chắn là Lạc Tú cố ý giăng bẫy để hạ bệ nhà họ Thẩm.
Với thân phận của thủ phủ và người đứng đầu trong Thiên Long Bảng, quả thật có thể làm được việc này.
“Không phải ông tò mò, tại sao tôi lại ở lại Yên Kinh à?” Lạc Tú nói với giọng mỉa mai.
"Để bước vào nhà họ Thẩm các người?"
"Để nhà họ Thẩm của các người thừa nhận tôi?"
"Để nhận được một số lợi ích từ nhà họ Thẩm của các người?"
“Nực cười!” Lạc Tú lắc đầu cười khẽ.
“Mục đích của Lạc Vô Cực tôi là làm cho nhà họ Thẩm các người sụp đổ!” Lạc Tú cười gằn.
“Mày thật độc ác!” Thẩm Thiên Quân tức giận đến mức cả người run lên.
Bọn họ xong rồi, ông ta vất vả cả đời để đi lên từ dưới đáy, nhà họ Thẩm mà ông ta gây dựng cả đời đã không còn nữa.
Ông ta đã trả giá bao nhiêu thứ, trả giá bao nhiêu mồ hôi công sức!
Nhưng bây giờ, nhà họ Thẩm không còn nữa.
“Tôi độc ác sao?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
"Khi ông bức bách ba mẹ tôi thì không độc ác ư?"
"Khi ông bức bách mẹ tôi, cướp đi đế chế kinh doanh của bà ấy, ông không độc ác ư?"
"Không để lại cho bà ấy dù chỉ một xu, ngay cả tiền thuốc men bà ấy cũng không thể trả nổi.
Là các người độc ác hay tôi độc ác?"
"Lạc Vô Cực tôi là ai cơ chứ?"
"Ai dám lấy đi của tôi thứ gì?"
“Huống chi còn dám đồ chí thân của tôi?” Lạc Tú cười lớn.
“Những gì đã lấy của mẹ tôi, các người nhất định phải trả lại gấp mười lần, một trăm lần!” Lạc Tú cười gằn.
"Thẩm Thiên Quân, ông cho rằng Lạc Vô Cực tôi là ai?"
“Nhà họ Thẩm ông hết lần này đến lần khác chọc tức tôi.
Nếu hôm nay ba mẹ tôi không có mặt, thì hôm nay nhà họ Thẩm của ông đã máu chảy thành sông rồi!” Ánh mắt Lạc Tú lóe lên một tia lạnh lùng.
Như thể nhiệt độ xung quanh sắp giảm xuống.
“Tôi trái lại muốn xem cậu có dám động đến người của nhà họ Thẩm tôi hay không?” Đột nhiên một người đàn ông mặc quân phục đi tới.
Ông ta mang cấp bậc đại tá, trông cực kỳ đẹp trai.
Ông ta là lão tam của nhà họ Thẩm, Thẩm Ngọc Phong!
Ngay khi Thẩm Ngọc Phong xuất hiện, nhất thời cả nhà họ Thẩm như tìm thấy một con đường sống.
“Không chỉ cậu có quan hệ, mà tôi cũng có.
” Ông ta cấp đại tá, cùng cấp với Lạc Tú.
"Cậu nghĩ chỉ có mình cậu là đại tá ư?"
“Bốp!” Lạc Tú vung tay tát vào mặt Thẩm Ngọc Phong.
Cái tát tức thì khiến Thẩm Ngọc Phong bàng hoàng.
“Cậu dám đánh tôi?” Thẩm Ngọc Phong