Kỳ thật, trong lòng Cẩn Du có hơi tức giận, tuy nhiên cô ta vẫn cố gắng giữ phép lịch sự và tỏ ra lễ phép, Cẩn Du mở miệng nói:
“Anh Lạc, chuyến đi này của chúng ta không phải đi du lịch, mà là đi chấp hành nhiệm vụ, thậm chí có thể nói là mười phần chết chín, nếu anh còn suy nghĩ cho sự an toàn của cô gái này, thì tốt nhất vẫn là đừng dẫn theo cô ấy đi thì hơn.
”
“Ừm, tôi hiểu rõ điều này, thực lực cô ấy cũng không tệ lắm, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu, hơn nữa có tôi ở đây rồi, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện.
” Lạc Tú mở miệng nói với giọng hờ hững.
Lời này khiến hàng lông mày của Cẩn Du lại càng cau chặt.
“Anh Lạc, anh cần nghĩ kỹ lại?” Cẩn Du lại mở miệng nói lần nữa.
Thực lực của cô ta cũng không tồi?
Một cô gái yếu ớt thì có thực lực gì nổi cơ chứ?
Mà có anh ở đây, cô ta còn không thể xảy ra chuyện?
Chuyện này có khả năng không?
Anh thì có năng lực gì mà nói ra lời này?
Và quan trọng nhất chính là, Cẩn Du không muốn lại rước thêm một đứa con ghẻ nữa.
Bởi suy cho cùng, nếu rước thêm một gánh nặng nữa, có thể nói nguy hiểm lại tăng thêm một chút, đến lúc đó sẽ càng dễ liên lụy tới mọi người hơn.
Nhưng Lạc Tú lại rất kiên định.
“Không thành vấn đề, có thêm cô ấy lại tăng thêm sức mạnh.
” Lạc Tú mở miệng nói lại lần nữa.
Điều này khiến Cẩn Du giận đến nỗi suýt nữa thì trợn trắng hai mắt, nhưng cuối cùng cô ta vẫn lắc đầu, không nói gì nữa.
Bỏ đi, nếu Lạc Tú đã muốn dẫn theo người đi tìm đường chết, vậy thì cứ đi chết thôi, đến lúc đó mọi người chỉ có thể để mặc hai người Lạc Tú mà thôi.
”
“Được rồi, đi thôi.
” Cẩn Du mở cửa xe, sau đó lập tức ngây cả người, có chút khó xử.
Theo lý thuyết, ghế phụ là chỗ ngồi của Lạc Tú.
Nhưng lão Hoàng lại thản nhiên ngồi trên ghế phụ, thậm chí còn không hề có ý định tránh đi, ý muốn để Lạc Tú ngồi ở ghế sau, rất rõ ràng là có chút gì đó không thích hợp.
Dường như lão Hoàng nhìn ra được sự khó xử của Cẩn Du, vì thế ông ta hạ cửa kính xe xuống, sau đó mở miệng nói.
“Thật ngại quá, đội trưởng Lạc, tôi đã lớn tuổi rồi, nên dễ say xe, hay là anh chịu khó ngồi khuất một chút, ngồi ở hàng ghế phía sau?” Lão Hoàng ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng nói.
Say xe chỉ là một cái cớ, lý do thực thụ là ông ta muốn cho Lạc Tú hiểu rõ, mặc dù lão Dương sắp xếp cho Lạc Tú là người dẫn dắt đội, nhưng trong đội ngũ, ông ta vẫn sẽ là người định đoạt.
“Không thành vấn đề, chúng tôi có xe!” Lạc Tú cười cười.
Sau đó, một chiếc xe địa hình cải tiến chạy tới, Lạc Tú ngồi vào hàng ghế phía sau, bên trong có sô pha, có tủ lạnh, rượu vang đỏ và đầy đủ mọi thứ, còn Huyết Thi Vương thì lên ghế trước lái xe.
Cẩn Du và lão Dương nhìn Lạc Tú lên xe xong, trong lòng họ càng thêm khó chịu, thái độ như vậy thì có chỗ nào là tới Côn Luân thực hiện nhiệm vụ?
Rõ ràng chính là đi du lịch!
Cái dáng vẻ đó, đi tìm đường chết hay gì?
Đã vậy còn là đội trưởng, nếu thực sự nghe theo lời chỉ huy của Lạc Tú, e là bọn họ vừa đến Côn Luân sẽ bị xóa sổ ngay tức khắc!
Nhưng nếu phía trên đã sắp xếp như vậy, thì đây chính là mệnh lệnh, bọn họ không dám không phụng mệnh, chỉ có thể vác theo vẻ mặt khó chịu rồi rời đi.
Suốt dọc đường đi, xe của Lạc Tú luôn đi theo phía sau, mỗi khi tới một địa điểm nghỉ ngơi, Lạc Tú lại ăn tiêu hết sức xa hoa.
Ví dụ như một bữa cơm ăn bên đường, dường như món ăn chỉ toàn thịt cá.
Hơn nữa tất cả đều là món hiếm nhất hoặc là đắt nhất.
Mà đặc biệt hơn vẫn là cô gái đi theo bên cạnh Lạc Tú kia, ăn hết món này đến món khác, quả thực là không nhìn nổi, một người có thể ăn sạch một bàn đồ ăn, mà vẫn chưa đã cơn thèm.
Còn đám người lão Hoàng và Cẩn Du thì ngồi riêng trên một chiếc bàn khác ăn cơm.
Nhóm người bọn họ, ngoài Cẩn Du, lão Hoàng và Đường Huy, còn bốn người nữa.
Bảy người bọn họ ngồi chung trên một bàn ăn, ăn một số đồ ăn đơn giản, mà Lạc Tú bên kia thì lại ăn ngon uống ngọt.
Hành động này của anh càng khiến nhóm người bọn họ không vừa mắt vị đội trưởng này.
Kỳ thực Lạc Tú không hề cố ý, mà là Huyết Thi Vương đã đói bụng, anh chỉ có thể lấy những thứ này lấp đầy dạ dày cô ta.
Nhưng Lạc Tú cũng hiểu rõ, mấy thứ này không thể nào sánh được với máu người.
Lạc Tú đây là đang mạnh mẽ ép Huyết Thi Vương kiềm chế bản tính thực thụ.
Nên mới lấy thịt cá ra để làm thức ăn cho Huyết Thi Vương.
Mặc dù Thi Vương không hề thích, nhưng vì có Lạc Tú ở trước mặt, nên cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Rất nhanh sau đó, một tuần sau, cuối cùng đoàn