Lạc Tú lắc đầu, sau đó đưa ra một chiếc khăn giấy, ra hiệu cho Vương Phi lau vết máu trên mặt đi.
Có người đến rồi!
...!
Trong một văn phòng lớn trên lầu hai của quán bar, Lạc Tú tựa đầu vào sô pha, trước mặt là một tách trà.
Còn anh Sói đâu?
Giờ phút này anh ta đang co quắp trên mặt đất giống như một con chó, toàn thân bê bết máu.
Anh ta gọi A Đao đến.
A Đao dẫn theo hơn trăm người vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy Lạc Tú thì suýt chút nữa đã sợ vỡ mật, thế là A Đao bèn chạy đến chém anh Sói một nhát.
Lần trước đã đắc tội Lạc Tú, Hồng Bưu phải đích thân đến tận cửa để xin lỗi, còn mất năm trăm vạn mới yên chuyện, thế mà tên chết tiệt này lại còn chọc tới Lạc Tú ư?
Mà lúc này Vương Phi vẫn chưa phản ứng kịp, tại sao bây giờ Lạc Tú không chỉ biết đánh nhau, mà còn dính dáng đến mấy băng nhóm ở Tân Châu nữa?
“Ôi, lũ lụt tràn vào miếu Long Vương.
Cậu Lạc à, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm.” Hồng Bưu cũng tự mình chạy đến, vừa đến đã vội vàng xin lỗi.
Nhưng trong lòng lại hận không thể lập tức giết chết tên Sói chết tiệt kia, con mẹ nó, chọc ai không chọc lại chọc ngay Lạc Tú.
“Bạn học của tôi nợ anh ta hai trăm vạn, bây giờ tôi trả lại cho anh ta, đã thanh toán xong.” Lạc Tú rút tấm thẻ ngân hàng ra, sắc mặt không hề thay đổi.
“Ôi, cậu Lạc à, không được không được.
Cái gì mà nợ với không nợ chứ, chúng ta đều là người một nhà cả.” Hồng Bưu nào dám nhận tiền của Lạc Tú, nếu ông ta dám cầm thì chẳng khác nào muốn chết.
“Vương Phi, cậu nói xem chuyện này giải quyết thế nào đây?” Lạc Tú quay đầu nhìn Vương Phi, nói tới nói lui thì chuyện này vẫn là chuyện của Vương Phi, Lạc Tú chỉ có thể giúp đỡ, còn về phần nên giải quyết như thế nào thì phải xem Vương Phi.
Lúc này Vương Phi mới phản ứng, anh ta chưa từng nhìn thấy Hồng Bưu nhưng chắc chắn đã từng nghe nói tới, bây giờ nhìn thấy Hồng Bưu chắp tay khom lưng một tiếng cậu Lạc hai tiếng cậu Lạc khiến Vương Phi choáng váng, trong lòng dâng lên một làn sóng dữ dội.
Mới có một năm không gặp mà sao Lạc Tú đã đi đến bước này?
Mà nhìn lại chính mình, khoảng cách thật là quá lớn rồi.
Vương Phi cũng là một người chính trực, anh ta bước lên cầm dao chém vào mặt anh Sói một nhát rồi nói sự việc đến đây là kết thúc.
Hồng Bưu nói rằng muốn mời Lạc Tú đi ăn khuya nhưng Lạc Tú đã từ chối, thay vào đó anh lái xe đưa Vương Phi về.
“Phi tử, không phải nhà cậu ở toà nhà của tiểu khu Yên Vũ sao?” Lạc Tú đi theo con đường do Vương Phi chỉ, chạy ra ngoại ô.
“Đó là trước đây.” Vương Phi cười gượng gạo, cực kỳ chán nản.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lạc Tú hỏi.
“Mẹ tôi bị ung thư, ba tôi đã mất.” Vương Phi bất ngờ bật khóc.
“Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đang định ra nước ngoài học thêm thì lúc này, một cô gái xuất hiện.”
“Không hiểu lúc đó tôi bị ma xui quỷ khiến thế nào mà để được ở bên cô ta, ngay cả căn nhà của mình cũng bán đi.
Ba tôi vì giận quá nên đã mất, cuối cùng tôi bị cô ta vứt bỏ, vì để chữa bệnh cho mẹ mà tôi đã đi vay nặng lãi.”
Nước mắt Vương Phi chảy ròng ròng, chỉ vài lời đã nói rõ sự việc, nhưng vài lời này lại chứa đầy nỗi xót xa.
Trái tim Lạc Tú bỗng nhiên run lên, cuộc sống của Vương Phi thật giống với kiếp trước của anh.
“Sau đó tôi đã làm việc trong quán bar được nửa năm, những chuyện sau đó cậu cũng đã biết rồi.”
“Phi tử, tôi đang có một dự án, cậu có hứng thú giúp tôi không?” Lạc Tú thẳng thắn nói ra mục đích của mình.
“Dự án gì?”
“Bây giờ vịnh Bàn Long là của tôi.
Chẳng phải cậu học thiết kế và kiến trúc sao? Bây giờ ở đó chỉ là một công trình chưa hoàn thành nên tôi muốn cậu giúp.” Lạc Tú thực sự cần Vương Phi giúp đỡ.
“Được, để tôi về sẽ giúp cậu tìm người trong giới giúp sức.” Vương Phi chỉ biết thiết kế và lên kế hoạch, còn cụ thể thi công như thế nào thì vẫn phải tìm đội thi công công trình đến làm.
Tuy nhiên, Vương Phi lại không khỏi bất ngờ, vịnh Bàn Long là của Lạc Tú ư?
Bây giờ Lạc Tú đã thành công đến mức này rồi à?
“Đúng rồi, trong tấm thẻ này có năm trăm vạn, cậu thử đưa bác gái ra nước ngoài chữa trị xem sao, nếu không đủ thì cứ nói với tôi.” Khi Vương Phi xuống xe, Lạc Tú đưa tấm thẻ cho anh ta.
Vương Phi sững người hồi lâu mà không dám cầm lấy.
“Được rồi, đừng khách sáo với tôi, cứ coi như tiền lương đi.”
Cuối cùng thì Vương Phi cũng nhận số tiền này, vì nó thực