Mọi người đều không chú ý đến âm thanh này, bởi vì tất cả sự chú ý của họ đều đổ dồn vào Lạc Tú và cô gái kia.
Bởi vì rõ ràng cả hai đang gặp rắc rối, hơn nữa đó còn là một vấn đề lớn.
Ngay sau khi Lạc Tú và Huyết Thi Vương đi được một đoạn, những con báo tuyết lần lượt xuất hiện.
Nếu là báo tuyết bình thường thì không sao, nhưng báo tuyết xuất hiện lúc này rất kỳ quái.
Mỗi con đều có kích thước bằng một con nghé, với bộ lông trắng như tuyết và óng ả trên khắp cơ thể, móng vuốt dày đặc giống như dao găm.
Khí tức ngột ngạt đến mức ngay cả lão Hoàng cũng cảm thấy áp lực.
Vì vậy, mọi người đang chờ xem trò cười của Lạc Tú, hoặc có thể nói là chờ xem kết cục của Lạc Tú ngạo mạn.
Nhìn dáng vẻ của con báo tuyết đó, chắc chắn nó chính là hung thủ giết chết Nhậm Quân trước đó.
Bởi vì móng vuốt hoàn toàn khớp với miệng vết thương.
Nhưng con báo tuyết này quả thực quá bất thường, quá to và quá khỏe.
Làm thế nào mà một sinh vật như báo tuyết lại có thể lớn đến vậy?
Hơn nữa toàn thân lấp lánh, như thể làm bằng bạch kim, sáng chói, vừa nhìn là biết không dễ đối phó.
“Lão Hoàng, không định cứu bọn họ thật sao?” Một vị tông sư mở miệng, ông ta tên là Lý Đao, dọc đường đi rất ít nói chuyện.
“Ha ha, nếu người ta đã cao ngạo như thế thì chúng ta còn nhúng tay vào làm gì?” Lão Hoàng cười khẩy, nhìn về phía Lạc Tú.
Lạc Tú và Huyết Thi Vương đã phát hiện ra con báo tuyết, có năm con đang bao vây họ, con nào con nấy gầm lên, ánh mắt hung dữ, nước dãi chảy ròng ròng.
“Đội trưởng Lạc, cậu mau nhận lỗi với lão Hoàng đi, tôi sẽ nói giúp cậu, hẳn là lão Hoàng sẽ không mặc kệ đâu.
” Lý Đao hét lên, ông ta đang tội nghiệp Lạc Tú, không muốn một người còn trẻ như thế phải chết sớm.
“Cám ơn, nhưng không cần, mấy con mèo nhỏ này không làm gì được tôi đâu.
” Lạc Tú phất tay.
Điều này khiến mọi người cười khẩy.
Mấy con mèo nhỏ?
Nhậm Quân tốt xấu gì cũng là một khổ luyện tông sư, thế mà lại bị con báo tuyết này giết trong tích tắc, một con mãnh thú như thế mà lại bị Lạc Tú nói là mấy con mèo nhỏ ư?
“Lão Lý, nhìn đi, ông có lòng tốt nhưng đáng tiếc người ta không hề cảm kích!” Lão Hoàng giễu cợt.
Lý Đao thở dài, ông ta cũng thấy Lạc Tú thật đáng thương, nếu không sẽ không nói với Lạc Tú như vậy.
Nhưng lão Hoàng nói đúng, rõ ràng là người ta không hề cảm kích!
Với rất nhiều báo tuyết, một khi chúng tấn công, chúng có thể xé xác Lạc Tú thành nhiều mảnh chỉ trong chốc lát.
“Ôi, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà.
” Cẩn Du ở bên cạnh lắc đầu.
“Hừm, có những người như vậy đấy, mọi người đừng ai ra tay, tôi xem anh ta có sống sót được hay không.
” Đường Huy cười nhạt, không hề chú ý đến vật đó đã rất gần sau lưng anh ta.
“E rằng ngay cả người nhặt xác cho cũng không có!” Đường Huy lại chế nhạo Lạc Tú.
“Đội trưởng Lạc, anh yên tâm đi, sau khi quay về, tôi sẽ bảo lão Dương làm cho anh thêm một cái huân chương liệt sĩ.
”
Đúng lúc này, một con báo tuyết di chuyển.
“Giết đi.
” Lạc Tú thấy một con báo tuyết đã chuyển động nên ra lệnh.
Sau đó Huyết Thi Vương bước ra.
“Hừ, lại để cho cô gái đó ra tay, đúng là không đáng mặt đàn ông mà!” Đường Huy lại nói, rõ ràng là đang cười nhạo Lạc Tú.
Áp lực từ đám báo tuyết khiến anh ta không dám ra tay, lúc này Lạc Tú lại bảo cô gái giống như bị câm điếc kia bước ra, thật là nực cười.
“Ôi, dù sao cũng là đại thiếu gia!”
“Thật sự nghĩ chúng là mèo thật à?” Lão Hoàng lắc đầu, bên kia đã ra tay.
Một con báo tuyết há cái miệng đầy máu và lao thẳng vào Huyết Thi Vương.
Cái đuôi vung vẩy một cách ngẫu nhiên, một tảng đá lập tức bị chiếc đuôi đập vỡ tan tành.
Điều này khiến mọi người hoảng sợ, đây là loại sức mạnh gì?
“Không cứu thật sao?” Lý Đao lại hỏi.
“Không cứu!” Lão Hoàng hừ lạnh, tỏ rõ thái độ, chết thì chết đi, không liên quan đến ông ta.
E là cô gái kia sẽ bị xé xác thành trăm mảnh ngay.
Nhưng Lão Hoàng lại đột nhiên lớn tiếng nói.
“Nếu cậu quỳ xuống dập đầu nhận sai thì tôi sẽ nghĩ