Thiên Trì đó bốc lên tiên hà, có ánh sáng chói lọi mưa bay lả tả, giống như Hóa Tiên Trì.
Nó được bao bọc trong một đóa hoa của cây thần Phù Tang khổng lồ.
Còn ma thai đang ở bên dưới, tham lam hút hết chất lỏng tinh túy tràn ra từ trên Thiên Trì.
Có lẽ đây là ly hỏa chi tinh, có công dụng luyện hóa vạn vật, có thể luyện hóa vạn vật đạt đến trình độ tinh túy nhất.
Mặc dù không thể so bì với Hóa Tiên Trì thực thụ ở Giao Trì, nhưng rõ ràng việc chế tạo này cũng khiến Lạc Tú động lòng.
Ma thai đang chấn động, mặc dù chỉ là hình chiếu, nhưng khí tức của nó cực kỳ đáng sợ, nếu bản thể của nó ở đây, e rằng Lạc Tú đã sớm bỏ chạy rồi.
Bởi vì rất có khả năng nó thật sự là con nối dỗi của một vị thần nào đó, trời sinh vô cùng mạnh mẽ, nếu nó xuất thế, chắc chắn sẽ là sự tồn tại càn quét thế giới lớn.
Cho dù sau này, e rằng nó cũng sẽ là sự tồn tại tối cao khuấy động trời đất.
Nhưng rõ ràng bây giờ nó không tạo ra bất kỳ uy hiếp gì đối với Lạc Tú.
Lạc Tú phớt lờ tiếng gào thét và giận dữ của ma thai, rồi nhún người, nhảy lên cây thần Phù Tang.
“Người phàm, anh muốn làm gì?” Ma thai giật mình, rõ ràng hơi hoảng loạn, nó tưởng Lạc Tú định làm gì nó.
Dù gì bây giờ nó cũng không thể nào ra tay được, nếu Lạc Tú tiếp tục đánh nó, nó cũng chỉ có thể chịu đựng.
Nhưng Lạc Tú chẳng thèm đoái hoài đến ma thai, mà dứt khoát nhảy lên trên đóa hoa trên cây thần Phù Tang đó, rồi đứng bên cạnh Thiên Trì.
Đóa hoa đó cực kỳ lớn, nhị hoa tỏa hương thơm ngào ngạt giống như mùi đinh hương, nhưng lại cực kỳ nóng bỏng.
“Chỉ dựa vào anh cũng muốn nảy sinh ý đồ với Thiên Trì à?” Trong ma thai phát ra giọng nói mỉa mai, rõ ràng ma thai đã không lường trước được tiếp theo mình sẽ gặp phải cảnh tượng gì.
Nó tưởng Lạc Tú định thu thập chút tinh túy trong Thiên Trì.
Nhưng tinh túy đó cực kỳ nóng bỏng, còn cao hơn cả nhiệt độ của dung nham, người bình thường đừng nói là thu thập, mà chỉ cần chạm vào cũng sẽ chết.
Do đó ma thai mới mỉa mai Lạc Tú, hoàn toàn không tỏ vẻ lo lắng.
“Chỉ là một người phàm nhỏ bé mà cũng muốn tranh giành cơ duyên, thật nực cười và đáng thương.
” Ma thai lại chế giễu.
“Sao mày lại khẳng định rằng tao không thể tranh giành được?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
“Hừm, chỉ dựa vào anh và nhiệt độ cao kia thì anh sẽ bị nung chảy ngay tức khắc, hơn nữa cho dù nhiệt độ cao kia không thể nung chảy anh, thì hạng người phàm thấp hèn như anh làm sao có thể chịu đựng được tinh túy trong Thiên Trì?” Ma thai cười khẩy.
Ly hỏa chi tinh trong Thiên Trì là những tinh túy còn sót lại của Kim Ô khi ngừng nghỉ trên cây thần Phù Tang.
Thời thượng cổ, Kim Ô tượng trưng cho mặt trời.
Ngọn lửa nung chảy vạn vật khiến vạn vật sinh sôi nảy nở đáng sợ đến nhường nào?
Mấy người phàm như bọn họ làm sao có thể chống lại được?
Theo ma thai thấy, Lạc Tú không tìm kiếm vận may, mà đang tìm đường chết.
Thậm chí ma thai đã bày sẵn dáng vẻ đợi xem kịch hay.
Chỉ một giây sau, nó đã bị choáng váng.
Bởi vì Lạc Tú đã nhảy thẳng vào trong.
Thiên Trì nhất thời sôi sùng sục, giống như đổ một bình nước vào trong chảo dầu, nhất thời bắn tung tóe.
Nhưng nhìn Lạc Tú có vẻ bình yên vô sự, chí ít ở bề ngoài là như vậy.
Trên thực tế, Lạc Tú cảm thấy cực kỳ châm chích, cho dù cơ thể anh đã được Thái Hoàng Kinh bảo vệ, nhưng anh vẫn cảm thấy đau đớn khó mà nhịn nổi, hơn nữa dường như linh hồn của anh suýt bị thiêu đốt.
Nhưng Lạc Tú vẫn nghiến răng ngồi khoanh chân, hấp thụ ly hỏa chi tinh.
Trước đây khi anh chưa trở thành Tiên Tôn, thậm chí anh còn đánh cắp hỗn độn hỏa của một truyền thừa bất tử ở tiên giới.
Do đó, mặc dù ly hỏa chi tinh này khiến anh rất châm chích, nhưng chút đau đớn này đối với Lạc Tú chỉ là chuyện nhỏ.
Thậm chí cuối cùng, vẻ mặt của Lạc Tú đã rất nhẹ nhõm.
Thái Hoàng Kinh trong cơ thể không ngừng vận chuyển, bắt đầu điên cuồng hấp thụ ly hỏa chi tinh.
Ma thai sửng sốt, lần đầu tiên phát ra tiếng hét, hơn nữa còn là tiếng của một cô gái.
"Sao thế?"
“Nước tắm ngon không?” Lạc Tú cố ý trêu chọc.
Điều này đã khiến ma thai tức đến mức liên tục run rẩy, như thể sắp