Người phụ nữ cao gầy tên là Đường Hân, được xem như là ngôi sao hạng hai, nhưng gần đây đang đóng một web drama, thậm chí Đường Hân còn có dự cảm là cô ta đã nổi tiếng hơn một chút.
Mà gần đây, quả thực có rất nhiều người quấy rối cô ta, những người đó quả thực quá điên cuồng.
Lăn lộn trong làng giải trí mấy năm, Đường Hân cũng từng gặp phải kiểu fan cuồng theo dõi thế này.
Nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một kẻ theo dõi ngu ngốc và bất cẩn như vậy.
Trời lạnh mà chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh, còn theo tới tận khách sạn, trông thì đẹp trai tuấn tú nhưng lòng dạ thật bẩn thỉu.
Lạc Tú không hiểu đối phương đang nói gì nên cau mày nhìn Đường Hân.
Chẳng lẽ là người phụ nữ này bị thần kinh?
"Nhìn cái gì?"
"Đừng nghĩ rằng thần tượng sẽ cảm động bởi loại hành vi này, anh chỉ làm tôi ghê tởm thôi.
"
“Hơn nữa tôi nói cho anh biết, tốt hơn là anh nên rời đi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.
” Đường Hân vừa mắng vừa lộ ra thần sắc kiêu ngạo.
Thấy Lạc Tú thờ ơ, Đường Hân nhướng mày và nói lại.
"Anh muốn xin chữ ký hay chụp ảnh?"
"Nếu như anh có thái độ tốt hơn, không phải là tôi không cân nhắc được, nhưng hành vi rình rập thần tượng của anh thật sự rất đáng sợ!"
Lạc Tú cuối cùng cũng hiểu lời của người phụ nữ này, hóa ra là nghĩ mình đang theo dõi cô ta.
“Ngôi sao?” Lạc Tú nhướng mày nói.
“Hừm, giả vờ, toàn bộ thành phố Bạc, thậm chí toàn bộ châu Bạc có ai không biết Đường Hân tôi?” Đường Hân ngạo nghễ mở miệng nói.
Tuy là ngôi sao hạng hai nhưng cô ta cũng có lượng fan và độ nổi tiếng nhất định.
Nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt lần này, cô ta sẽ không trở về thành phố Bạc một mình như thế này.
“Đường Hân?” Lạc Tú có chút kinh ngạc, không phải bởi vì Lạc Tú biết cô ta, mà là bởi vì anh không biết.
“Chưa từng nghe nói.
” Lạc Tú lắc đầu.
Những lời này khiến lông mày Đường Hân dựng đứng, cảm thấy bị xúc phạm.
Ở thành phố Bạc có người dám nói không biết cô ta ư?
Từ một ông già tám mươi tuổi đến một đứa trẻ năm tuổi, ai mà không biết cô ta?
"Anh đừng nghĩ rằng anh nói như vậy là có thể đánh lừa tôi, cho qua việc anh theo dõi tôi.
"
“Thưa cô.
” Lạc Tú cắt ngang lời của Đường Hân.
“Tôi đến ở khách sạn.
Còn nữa, tôi thật sự không biết cô.
” Lạc Tú phất tay, thang máy đã đến, Lạc Tú đi ra ngoài trước.
Phòng 1708 là số phòng của anh.
Nhưng tình cờ là số phòng của Đường Hân là 1709.
Vậy nên trông như Lạc Tú đang đi về phía phòng của Đường Hân.
"Anh còn dám giả bộ?"
“Anh còn biết tôi sống ở đâu, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Đường Hân nhìn thấy Lạc Tú đi về phía phòng của mình.
“Tôi sẽ gọi cảnh sát nếu anh không rời đi!” Đường Hân đe dọa.
Điều này khiến bước chân của Lạc Tú dừng lại, nhưng Đường Hân đã lặng lẽ quay số gọi cho quầy lễ tân.
Ngay sau đó rất nhiều bảo vệ và nhân viên phục vụ đã vội vã chạy lên.
“Là anh ta, chính là anh ta theo dõi tôi, theo tôi suốt đoạn đường.
” Đường Hân chỉ vào Lạc Tú kêu lên.
Một số nhân viên bảo vệ đang chuẩn bị động thủ, kết quả một nhân viên phục vụ đã nhận ra Lạc Tú.
Bọn họ biết Đường Hân, dù sao cô ta cũng là một ngôi sao, vả lại thường xuyên đến đây.
Nhưng nhân viên phục vụ cũng nhớ Lạc Tú cũng thực sự đến ở khách sạn.
“Đưa anh ta đến đồn cảnh sát cho tôi, loại fan cuồng này quá đáng sợ.
” Đường Hân vẫn còn đang hét lên.
Trong mắt mang theo một tia đắc ý.
Đối với loại fan cuồng này, cho dù có phải là fan của cô ta hay không đều phải nghiêm trị, nếu không sau này cuộc sống của cô ta sẽ hoàn toàn xong rồi.
Nhưng cuối cùng nhân viên phục vụ cũng phản ứng và ngăn các nhân viên bảo vệ lại.
Sau đó giải thích.
“Chị Hân, người ta thật sự đến ở khách sạn.
” Nhân viên phục vụ có chút ngượng ngùng nói.
Lạc Tú xem náo nhiệt hồi lâu, cảm thấy nhàm chán, trực tiếp đi tới phòng 1708, lấy thẻ phòng ra, mở cửa, không thèm nhìn tới Đường Hân mà trực tiếp đi vào.
Đường Hân ngây ngẩn cả người.
Sau đó Đường Hân có hơi ngơ ngác mà hỏi nhân viên phục vụ.
"Anh ta thực sự