Nghĩ đến chuyện tối qua đã chắn một đao giúp Lạc Tú, Dương Như Vũ tức đến nổ phổi.
Thậm chí Dương Như Vũ còn hoài nghi, có phải gã này cố ý hay không.
Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy được?
Vừa mới tới, đã gặp phải họa lớn, rồi lại đẩy rắc rối sang bên khác?
Dương Như Vũ thở phì phì đi về phía Lạc Tú, chuẩn bị ra tay tung một đòn với Lạc Tú rồi nói tiếp.
Nhưng ngay lúc này, Dương Thiên Cương lại ngăn cản Dương Như Vũ lại.
“Lão tổ, tối hôm qua anh ta?” Dương Như Vũ có chút không phục.
“Ông biết.
” Dương Thiên Cương không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng biết rõ chuyện tối hôm qua.
“Ông thấy tư chất cậu ta cũng không tệ lắm.
” Dương Thiên Cương chắp hai tay sau lưng, mở miệng nói với vẻ ngạo nghễ.
“Lão tổ, đừng nói ông có lòng yêu tài, định nhận anh ta làm đồ đệ đấy chứ?” Dương Như Vũ vừa nghe thấy lời này có gì đó không đúng, tức khắc mở miệng nói với vẻ kinh ngạc.
Dương Thiên Cương không trả lời, mà chỉ từ tốn mở miệng nói.
“Thoạt nhìn thì tay chân và cơ thể cậu ta có vẻ chẳng có chút sức lực nào, và cũng đã bỏ lỡ cái tuổi tốt nhất để luyện võ, gân cốt đã sớm định hình, mặc dù có luyện đi nữa, thì thành tích sau này cũng chẳng có gì ghê gớm.
”
“Nhưng ông thấy tính tình cậu ta cũng không phải quá tệ, phải biết là, người trẻ tuổi như cậu ta bây giờ, ngoài ngủ nướng ra còn biết gì nữa, làm gì có ai có lòng dạ thảnh thơi, sáng sớm đã đến đây thiền?” Dương Thiên Cương nói lời khen ngợi.
“Có điều, muốn làm đệ tử của ông cũng không dễ dàng như vậy, dẫu sao thì Dương Thiên Cương ông đây cũng là một Võ Thánh, còn là sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực, đời này, ngoài cái lão quái vật kia ra, dù là võ lực, nếu ông nói là đứng số một, sẽ không ai dám nói số hai!”
“Một người như ông sao có thể thu nhận một đệ tử như vậy chứ?” Dương Thiên Cương ngạo nghễ mở miệng nói.
Dù sao lão cũng là Võ Thánh, có danh tiếng đàng hoàng, nếu thu nhận một đồ đệ như vậy, chẳng phải là đang tự hạ thấp mình sao?
Chỉ là Dương Thiên Cương cảm thấy tính cách của người thanh niên trước mắt này thật sự không tồi.
“Thu nhận cậu ta làm đệ tử ký danh đi, cũng coi như cho cậu ta một cơ hội.
” Dương Thiên Cương đưa ra quyết định.
Nét mặt Dương Như Vũ biến đổi.
Đệ tử ký danh, mặc dù chỉ là đệ tử ký danh, nhưng ít nhiều gì vẫn là đệ tử Dương Thiên Cương.
Chưa bàn đến những việc khác, chỉ riêng cái danh đệ tử ký danh này, sau này sẽ có không ít tông sư và các cao thủ tuyệt hảo phải gọi anh một tiếng tiền bối?
Thậm chí e là có rất nhiều nhân vật tầm cỡ cũng phải đến nịnh bợ anh.
Dẫu sao thì dù là đệ tử ký danh, thì cũng có mối liên quan tới Võ Thánh.
Thậm chí có thể nói, có mối quan hệ với Sở Tài Quyết Vũ Lực.
Đây là điều mà bao nhiêu người tha thiết mơ ước cơ chứ?
Đây là mộng tưởng của biết bao nhiêu thiếu gia nhà hào môn quyền thế, hay bao nhiêu người đứng đầu hào môn, hay thậm chí là mộng của đại lão một phương?
Thật không ngờ sự may mắn này hiện tại lại ập tới đầu anh.
Một khi có cái danh xưng này, sau này chỉ cần ở trong nước, tuyệt đối sẽ là nhân vật hô mưa gọi gió.
Quả thực có thể nói là một bước lên tận trời cao!
Dương Như Vũ nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt oán hận, không kìm được thở dài một tiếng.
Sự may mắn này, cũng hay lắm.
Cũng đúng vào lúc này, Lạc Tú đã hoàn thành một chu kỳ thiền.
Sau đó anh chậm rãi mở bừng mắt.
Dương Thiên Cương chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn Lạc Tú, sau đó chậm rãi mở miệng nói.
“Cậu đúng là không tồi.
”
Không tồi sao?
Đối mặt với những lời này, Lạc Tú đương nhiên sẽ không thấy vui mừng.
“Ừm, ông cũng không tồi.
” Lạc Tú hờ hững mở miệng nói.
Nhưng lời này lại khiến cả Dương Thiên Cương và Dương Như Vũ sửng sốt.
Thế nào gọi là ông cũng không tồi?
Cũng quá mạnh miệng rồi chăng?
Dương Như Vũ khẽ nhíu mày, người trẻ tuổi này dường như quá không biết điều rồi?
Phải biết rằng, người khen anh chính là Võ Thánh!
“Cậu tên là gì?”
“Lạc Tú.
” Lạc Tú vẫn trả lời với giọng điệu bình thản như cũ.
“Ha ha, quả nhiên là người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn.
” Dương Thiên Cương cười cười.
“Tôi rất tán dương tính cách này của cậu!” Dương Thiên Cương nói rất rõ ràng.
Bởi lão không thể đích thân mở miệng nói tôi xem trọng cậu, cậu làm đệ tử ký danh của tôi đi được?
Lão đường đường là Võ Thánh, sao có thể hạ mình như thế?
“Cho nên?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
Dương Như Vũ thật sự không nghe nổi nữa rồi.
“Người trẻ tuổi, hiện tại anh đang có một vận may và cơ duyên trời cho đấy!” Dương Như Vũ mở miệng nói với vẻ ngạo nghễ.
Đối với người khác mà nói, đây quả thực là