Một thân hình giống như cự long đang bay lượn trong mây đen trên đỉnh đầu.
"Vị đạo hữu này khá lắm.
"
Một giọng nói lạnh như băng truyền đến từ bầu trời trên đỉnh đầu.
Rõ ràng đó chính là rắn bà, quả nhiên là một con rắn khổng lồ, thậm chí nó đã mọc ra một chiếc sừng.
Nếu thời đại này cho phép, có lẽ nó đã sớm hóa thành giao long rồi.
Tiếc rằng nó không theo kịp thời đại, gặp đúng thời đại này.
Nhưng uy áp và khí thế đó cũng cực kỳ đáng sợ.
Mãi đến khi toàn bộ người có mặt tại đây ngoại trừ Lạc Tú, đều quỳ rạp xuống đất.
Dù sao thì không nói đến luồng khí thế kia, mà chỉ riêng cảnh tượng này cũng đủ dọa người rồi.
Một con rắn khổng lồ còn to hơn cả vại lớn, vảy đen khắp người lấp lánh tia sáng lạnh lẽo, như thể được làm bằng sắt thép, bây giờ đang bay lượn trong mây đen trên đỉnh đầu, trông vô cùng kinh hãi và đáng sợ.
Giống như một con giao long thực thụ đang bay lượn trong mây.
“Đạo hữu, tôi sẽ không truy cứu chuyện cậu đã đả thương người, nếu cậu thức thời thì bây giờ hãy rời khỏi đây ngay.
” Rắn bà cũng cảm nhận được luồng khí tức khác thường trên người Lạc Tú.
Nó không muốn dễ dàng ra tay, dù gì nó cũng không nhìn thấu tu vi thực thụ của Lạc Tú.
“Bà không truy cứu tôi ư?” Nhưng Lạc Tú lại lộ ra vẻ mỉa mai.
“Bà có truy cứu tôi hay không là chuyện của bà, nhưng tôi có truy cứu bà hay không là chuyện của tôi.
” Lạc Tú chẳng thèm ngước mắt lên nhìn con rắn lớn ở trên đỉnh đầu.
“Đạo hữu, câu nói này của cậu hơi quá đáng rồi đấy.
” Một tiếng sấm bỗng vang lên.
“Hừ, tôi quá đáng ư?” Lạc Tú hừ lạnh.
“Cậu thật sự cho rằng tôi sợ cậu à?” Rắn lớn bỗng lao xuống đất.
Sau đó khói đen lượn lờ, đó là một bà lão, mặc áo choàng đen, trông cực kỳ đáng sợ, bởi vì cằm của bà ta quá nhọn, còn nhọn hơn cả mặt rắn, giống y như cái dùi.
Dù sao thì đây mới chính là xà tinh thực thụ.
Sau khi người phụ nữ tiếp đất, mọi người liền rập đầu với bà ta.
"Rắn bà!"
Nhưng rắn bà lại phớt lờ đám người đó, mà chỉ nhìn về phía Lạc Tú, mặt không cảm xúc, chỉ có tia lạnh lẽo và nham hiểm trong con ngươi rắn.
“Đạo hữu nhất quyết muốn sai lầm ư?” Giọng nói của rắn bà mang theo mùi máu tanh, như thể vừa mới uống máu tươi.
"Câu nói này là tôi dành tặng cho bà.
"
“Theo cách nói của mấy người, nếu bây giờ bà dập đầu nhận sai với tôi thì tôi vẫn có thể tha mạng cho bà.
” Lạc Tú hờ hững nói.
“Ha, tôi vốn niệm tình cậu tu hành không dễ dàng, không muốn cậu tiêu đạo bỏ mạng, nhưng bây giờ, tôi nhất định phải giết chết cậu.
” Rắn bà phun ra lưỡi rắn rất dài.
Vừa dứt lời, đám người lão tổ mẫu và Đường Hân đều nhìn Lạc Tú bằng vẻ mặt hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
“Cậu chết chắc rồi, rắn bà muốn giết cậu, hôm nay cho dù Đại La Thần Tiên có đến cũng không cứu được cậu.
” Lão tổ mẫu hung ác nhìn Lạc Tú.
Nhất là Đường Hân luôn nghe nói rắn bà lợi hại đến cỡ nào, nhưng đến tận bây giờ cô ta mới biết, rắn bà còn lợi hại hơn cả truyền thuyết.
“Lúc nãy tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu lại không biết quý trọng, nếu cậu khăng khăng tìm đường chết, vậy thì tôi sẽ tác thành cho cậu.
” Rắn bà vung tay, gió đen nhất thời nổi lên tứ phía.
Toàn bộ thôn nhà họ Điền đều bị gió đen xâm chiếm, lúc rắn bà vung tay, một cây băng thương lóe lên tia sáng lạnh lẽo bỗng phóng tới.
Đây không phải là băng thương gà mờ của Trương đại sư, mà là băng thương còn cứng hơn cả hợp kim.
Trường thương phóng tới còn nhanh hơn cả viên đạn, Lạc Tú nghiêng người né tránh đòn công kích kia.
Nhưng trường thương đã nhanh chóng quay về tay của rắn bà.
Hơn nữa xung quanh như có tấm lưới lớn, vô số khí tuyến màu trắng bạc hiện lên, nhanh chóng bao trùm lên người Lạc Tú.
Lạc Tú chưởng vào tấm lưới đó, tia lửa bắn ra tung tóe, nhưng khí tuyến kia chẳng hề nhúc nhích.
Phải biết rằng sức mạnh của Lạc Tú lớn đến cỡ nào, dù là một chiếc xe tăng, e rằng bây giờ cũng bị chưởng đến mức biến dạng.
Nhưng tấm lưới bạc kia hoàn toàn không có phản ứng gì.
“Hừ, đây là chân tơ do đạo hạnh nghìn