Đường Hân vốn tưởng rằng hôm nay, ít nhất có thể nhìn thấy Lạc Tú bẽ mặt, nhìn thấy Lạc Tú thảm hại.
Bởi vì cô ta sắp chết rồi, đã bị điều tra ra trong người cô ta có một con rắn con, con rắn con và trái tim của cô ta đã hòa làm một, sẽ chết nhanh thôi.
Ngay sau khi con rắn con đó chết, cô ta cũng chỉ có thể chết.
Vì vậy, cô ta muốn trước khi chết phải nhìn thấy sự thảm hại của Lạc Tú, cố nén sự hối hận của bản thân lại.
Nhưng vào lúc này, chữ thiếu tướng khiến cô ta hối hận đến cực điểm, giống như thuỷ triều dâng trào nhấn chìm cô ta vậy.
Người đứng đầu thành phố Bạc Châu, ha ha, thật là một thân phận đáng sợ!
Cục trưởng!
Ha ha, thật là một nhân vật đáng sợ!
Nhưng bây giờ, ngay cả người đứng đầu của tỉnh Bắc cũng không dám thở mạnh trước mặt Lạc Tú.
Xét về thực lực, Lạc Tú là nhân vật số một trong Thiên Long Bảng của Hoa Hạ!
Xét về địa vị, cấp bậc thiếu tướng!
Xét về tiền tài, càng không phải nói, hiện tại trong toàn quốc đều biết đến Lạc Vô Cực ở Yến Kinh mới là kẻ giàu có chân chính, rốt cuộc người ta là nhà giàu số một mà!
Không phải tài sản, mà là con số trong thẻ ngân hàng!
Đây là một người đàn ông cực kỳ vĩ đại, một nhân vật đã làm điên đảo các thiếu nữ trong toàn quốc!
Thậm chí bây giờ đã có những danh hiệu như người chồng quốc dân và con rể quốc dân.
Nhiều bà mẹ đều hy vọng sẽ có thể khiến cho Lạc Vô Cực trở thành con rể của họ!
Bởi vì bất kỳ một thành tích nào cũng đủ để cả thế giới tự hào và không một người trẻ tuổi nào có thể sánh được, chưa kể, người ta còn tập trung cả ba thành tích trong một!
Trong nước ai có thể so sánh được?
Vốn dĩ Đường Hân có một cơ hội, nhưng vừa rồi cô ta đã bỏ lỡ một người đàn ông xuất sắc và gần như hoàn hảo này, hoàn toàn đứng đối lập với Lạc Tú.
Cho tới hôm nay, quãng đời còn lại của cô ta hoàn toàn bị chôn vùi.
Sự hối hận này khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Và những người đang nhiều chuyện ở xung quanh đã phản ứng ngay lập tức.
Vị bác sĩ đối diện nhìn Lạc Tú đầy kinh ngạc, tàn thuốc lập tức rớt xuống.
Điền Dũng Trường sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Ông ta tiêu rồi, cho dù Lạc Tú không theo truy cứu thì Triệu Lập Tân cũng sẽ không tha cho ông ta.
Lúc này Điền Quan Vũ kinh ngạc nhìn Lạc Tú.
Anh ta quay đầu lại và nhìn Điền Dũng Trường vẫn còn đang run rẩy.
Anh ta đã đích thân hỏi Điền Dũng Trường, người đàn ông đó sẽ không phải là một cậu ấm nhà giàu có, đúng không?
Điền Dũng Trường đã nói không phải.
Nhưng đã có một sự hiểu lầm ở đây.
Bởi vì quả thực Lạc Vô Cực không phải là một cậu ấm nhà giàu có, mà người ta là nhà giàu số một.
Nhưng nếu muốn nói Lạc Tú có phải là con nhà giàu hay không thì hình như người ta cũng phải.
Bởi vì người ta chính là đại thiếu gia của nhà họ Lạc của Yến Kinh!
Lúc này Điền Quan Vũ đã rất bối rối, nhìn Lạc Tú đang tới gần, anh ta bỗng cảm thấy thót tim.
Dù sao đây cũng là tỉnh Bắc, là lãnh địa của nhà họ Điền, nhà họ còn có một rắn bà tồn tại.
Ngay cả Lạc Vô Cực cũng sẽ phải kiêng dè.
Cho nên Điền Quan Vũ thu hết can đảm, nhìn Lạc Tú rồi nói.
“Tốt hơn hết là anh đừng đụng đến tôi, tôi là người của nhà họ Điền!” Điền Quan Vũ đe dọa.
Anh ta vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Điền.
“Nhà họ Điền!” Lạc Tú cười mỉa.
Những người khác không khỏi nhíu mày, nhà họ Điền là số một ở tỉnh Bắc, không nên đụng vào mới phải!
Dù gì đó chính là nhà họ Điền đã tồn tại từ trước giải phóng.
Truyền thuyết về rắn bà vẫn khiến người ta rất sợ hãi.
Mặc dù Lạc Tú là người đứng đầu trong Thiên Long Bảng, e rằng cũng không dám khiêu khích những tu hành giả như rắn bà, dù gì trước nay những tu hành giả vẫn là nước sông không phạm nước giếng.
Khi Điền Dũng Trường vừa nghe vậy, ông ta cũng lập tức lấy lại sự tự tin của mình.
Dù gì cũng là vị trí đứng đầu, chẳng lẽ lại sợ Lạc Tú ư?
Dù gì ông ta cũng là người của nhà họ Điền, có họ Điền làm chỗ dựa, ông ta còn sợ gì chứ?
Nhưng ngay khi Điền Dũng Trường vừa đứng dậy định lên mặt lần nữa thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Hả, nhà họ Điền?” Triệu Lập Tân cười mỉa.
Ông ta đã nhận được video, và đã xem cảnh Lạc Tú đánh