Những lời này khiến Lạc Tú cau mày nhìn Hư Kinh Thiên.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Bạc Tuấn ở bên cạnh quát.
Cần lưu ý rằng Hư Kinh Thiên là người của Côn Lôn Kiếm Cung, theo lời nói của người thế tục, đó chính là một vị tiên sư!
Hơn nữa, ngoài thân phận là người của Côn Lôn Kiếm Cung, Hư Kinh Thiên còn là một vị cao thủ tu pháp, từ lâu đã có thể thức tỉnh thực lực ở tầng thứ hai!
Chưa từng có người nào dám ngang nhiên nhìn ông ta như vậy?
Lạc Tú cười nhạt, phớt lờ Bạc Tuấn, chỉ nhìn Hư Kinh Thiên và chậm rãi mở miệng.
“Sao ông cứ luôn mồm kết luận Lạc mỗ sẽ chết yểu vậy?”
“Hừ, cậu cũng chỉ mới tới thông thần cảnh mà thôi, tuy rằng ở tuổi của cậu đã đạt tới cảnh giới này cũng đã là giỏi, nhưng cậu phải biết rằng trên thế giới này, núi này cao còn có núi khác cao hơn, ngay cả tôi còn chưa sánh bằng, thế mà cậu dám ngang nhiên đấu với võ thánh ư?”
Vốn dĩ ông ta tưởng lần này mình được mời xuống núi, sẽ được người phàm tục tôn kính, thậm chí là tôn sùng.
Nhưng không ngờ, còn chưa kịp tôn kính đã bị người thanh niên trước mặt phớt lờ.
Nếu lần này họ không đến thuyết phục cậu thanh niên rời đi, thậm chí có thể nói là bảo vệ anh thì ban nãy họ đã dạy cho anh một bài học rồi.
Dù gì ông ta chính là người đến từ Côn Lôn Kiếm Cung mà!
Ngay cả ở Côn Lôn, người bình thường cũng không dám khinh thường ông ta!
“Nghe rõ chưa?” Hư Kinh Thiên cau mày nói, chắp hai tay sau lưng, tỏ rõ thái độ không thích người thanh niên này.
Với thân phận địa vị của ông ta, người bình thường nào dám nói với ông ta như vậy?
Và ông ta có thể nói mấy lời với người thanh niên này đã là vinh dự cho anh lắm rồi!
Nếu không phải vì muốn báo đáp công ơn, ông ta đã dạy cho tên vô lễ này một bài học thích đáng rồi.
Nếu đặt ở Côn Lôn, trước thái độ của người thanh niên này, e rằng không sống nổi trong vòng ba giây!
“Nếu cậu nhất định muốn đi, vậy thì đừng trách tôi vô tình, không bảo vệ cậu nữa!” Hư Kinh Thiên uy hiếp.
Những lời này vừa thốt ra, Phi Long tái mặt, anh ta biết rất rõ tính khí của Lạc Tú.
Tính khí của người này không phải là không thể chấp nhận được những lời nói như vậy.
Quả nhiên Lạc Tú mỉm cười.
“Ha ha, bảo vệ tôi?”
“Mấy người có tư cách gì mà bảo vệ tôi?” Lạc Tú khoát tay, đi thẳng về phía trước, cũng lười nói thêm với hai tên ngốc này.
Anh đường đường là tiên tôn mà còn cần hai tên thức tỉnh cảnh bảo vệ ư?
“Cậu nói cái gì?” Hư Kinh Thiên kinh ngạc hỏi.
“Tốt hơn hết là mấy người tự bảo vệ mình đi, lão già!” Lạc Tú đã nghênh ngang rời đi.
“Đứng lại, anh là cái thá gì mà nói với chúng tôi như thế hả?” Bạc Tuấn bị chọc giận, ngón tay trỏ vừa động đậy, định gọi phi kiếm về để giết Lạc Tú.
Nhưng vừa định bắt đầu, Hư Kinh Thiên đã vươn tay ra ấn vào vai Bạc Tuấn.
Đây là thế tục, mà còn là sân bay, người đến người đi tấp nập, không nên tuỳ tiện giết người.
“Sư thúc, anh ta…” Bạc Tuấn tức giận nghiến răng.
“Bỏ đi, cậu ta muốn tự đâm đầu vào chỗ chết thì cứ để cậu ta đi!” Hư Kinh Thiên cười nhạt.
Một thông thần giả mà lại dám thách thức võ thánh, lại còn là tất cả các võ thánh của sở phán quyết lực lượng nữa, và lại còn có nữ thần chết chóc là đầu sỏ quốc tế.
Loại hành vi này thật khiến người ta cười đến rụng răng.
“Hai vị tiền bối, mời ở lại xem ạ.
”
“Xem cái rắm ấy, anh nhìn thái độ của anh ta kia, chúng tôi không ra tay đã là nể tình lắm rồi, còn muốn chúng tôi bảo vệ anh ta ư?” Bạc Tuấn bất mãn quát lớn.
Phi Long cúi đầu không dám nói, dù sao anh ta cũng không phải là Lạc Tú, nào dám ngang nhiên chống đối với hai vị tiên sư.
“Đi thôi, nếu đã ra ngoài, chúng ta đi xem náo nhiệt nào.
Tôi rất muốn xem hôm nay cậu ta sẽ chết như thế nào.
” Hư Kinh Thiên phất tay áo nói.
Bạc Tuấn nhìn bóng lưng của Lạc Tú với vẻ mỉa mai, anh ta rất muốn đợi đến khi Lạc Tú không thể chống cự được nữa, sau đó nhờ họ giúp đỡ, sau đó xem Lạc Tú có còn kiêu ngạo như vừa rồi hay không!
Ở phía bên kia, trong một biệt thự của nhà họ Chu, đám người Thẩm Thiên Quân đang tụ tập ở đó.
Tuy nhiên, người đàn ông đang ngồi trên sảnh cao là một người đàn ông trung niên, râu dài và tóc dài, lúc này đang