“Cậu Lạc, có người muốn gặp cậu.” Đây là điện thoại của ông Diệp.
“Ồ? Ai?” Lạc Tú trả lời điện thoại.
“Người của cấp trên.” Diệp Kính Bình nói.
“Ừm, được.” Lạc Tú không hỏi thêm, cũng không tại sao muốn gặp anh.
Nhưng câu trả lời tiếp theo lại khiến cho Diệp Kính Bình khó xử.
“Cậu Lạc, nếu cậu tiện thì đến đây một chuyến được không, bọn họ đang ở đây chờ cậu.” Diệp Kính Bình gượng cười nói.
“Không tiện.
Ông giúp tôi chuyển lời đến bọn họ là nếu muốn gặp tôi thì tự mình đến gặp, tôi không có thời gian để đi gặp mấy người không liên quan.”
Lạc Tú cúp luôn điện thoại, không phải vì không nể mặt Diệp Kính Bình mà bởi vì anh cũng chẳng phải người rảnh rỗi gì, cũng không phải hễ ai kêu anh là anh sẽ đi gặp họ ngay.
Hơn nữa, tính tình của Lạc Tú chính là như vậy.
Nếu không vui thì cho dù là cấp trên hay cấp dưới, hoặc ngay cả người trên trời thì Lạc Tú cũng chẳng có hứng thú để đi gặp mặt.
Còn Diệp Kính Bình đã cố gắng truyền đạt một cách uyển chuyển cho người đàn ông và người phụ nữ trước mặt ông ta.
“Hừ, thật là một tên phách lối!” Người đàn ông ngồi thẳng lưng, toàn thân toát lên cảm giác anh dũng oai phong, mạnh mẽ vang dội.
“Huấn luyện Phi Long, cậu ấy là người được đích thân Tô giáo chỉ tên, hay là cậu…”
“Hừm, tôi không quan tâm anh ta là người do Tô giáo đích thân hay không đích thân chỉ tên, Phi Long tôi chỉ biết nắm đấm.
Chúng tôi đi gặp cậu ta cũng được thôi, nhưng tốt nhất là đừng để chúng tôi thất vọng, nếu không cậu ta sẽ biết tay.” Phi Long hừ giọng.
Còn người phụ nữ kia chỉ đành lắc đầu.
“Cám ơn ông Diệp, làm phiền ông rồi.” Người phụ nữ đứng lên rồi rời khỏi đó với người đàn ông.
“Ông nội?” Diệp Song Song ở bên cạnh có vẻ không vui: “Người này thật quá đáng, đã cầu xin người ta giúp mà còn bày đặt lên mặt vênh váo.”
“Ha ha, chờ họ đến gặp cậu Lạc rồi thì sẽ không ngông cuồng như vậy nữa.” Diệp Kính Bình vừa cười vừa cầm tách trà, không hề lo lắng.
“Phi Long, lát nữa anh nên lịch sự thì sẽ tốt hơn đó.” Trong xe, người phụ nữ lại nhắc nhở.
“Hừ, tôi không hiểu sao Tô giáo đánh giá cao cậu ta như vậy? Chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, có giỏi thì giỏi đến mức nào chứ?” Phi Long tỏ vẻ rất khinh thường Lạc Tú.
Người phụ nữ cũng không thể phản bác, mặc dù Phi Long ngông cuồng nhưng người ta có tư cách để ngông cuồng.
Người ta chính là cao thủ Hình Ý Quyền, hơn nữa trong ngoài vẹn toàn, bình thường mấy bộ đội đặc chủng cũng không phải là đối thủ của người ta, lại còn được bảo vệ mấy nhân vật tai to mặt lớn nữa.
Chẳng mấy chốc xe đã đến Hải Thượng Minh Nguyệt, sau đó hai người lên thang máy, bấm chuông cửa.
Lạc Tú mở cửa, vừa thấy phong cách đó thì biết ngay hai người này là người mà Diệp Kính Bình đã nói.
Sau khi vào phòng, Lạc Tú còn chưa kịp chào hỏi mời họ ngồi xuống thì Phi Long đã nói với vẻ khinh miệt.
“Chẳng ra sao cả, chẳng hề có chút khí thế nào.”
“Cái gì?” Lạc Tú nghi ngờ quay đầu lại.
“Tôi nói cậu chẳng ra sao cả đó mà.
Có muốn đánh nhau một trận không?”
“Phi Long!” Người phụ nữ quở trách.
“Sếp, vốn là vậy mà, vốn dĩ cậu ta chẳng mạnh mẽ gì.” Trong mắt Phi Long tràn đầy vẻ khinh thường.
“Anh muốn đấu với tôi à?” Lạc Tú hỏi.
“Đúng vậy, bởi vì tôi nhìn cậu cũng chẳng...”
Nhưng trong chớp mắt Phi Long không nói nên lời, bởi vì khí thế của Lạc Tú đã thay đổi, một khí tức cực kỳ áp lực tản ra từ trên người Lạc Tú.
Vốn dĩ trong phòng đang rất nóng, lập tức đã tràn ngập một cảm giác lạnh cóng.
Hơn nữa khí tức áp lực này ngày càng nặng nề, ngay cả người phụ nữ kia cũng cảm nhận được.
Mà Phi Long lại càng cảm thấy rõ ràng hơn, giống như trước mắt có một con khủng long bạo chúa, một con mãnh thú thuở hồng hoang.
Phi Long đừng nói là ra tay, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được, thậm chí cảm thấy ngay cả việc đứng trước Lạc Tú cũng phải dốc hết sức mới đứng vững.
“Cấp dưới không hiểu chuyện, thực xin lỗi, vẫn mong cậu Lạc nương tay.” Người phụ nữ vội vàng xin lỗi, trên trán đã đổ mồ hôi khi phải đối mặt với áp lực quá lớn trên người Lạc Tú, loại áp lực mà cô ta chỉ cảm nhận