Đèn bật lên, chỉ có một phòng ngủ, phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng bởi vì có quá nhiều đồ nên mặc dù sạch sẽ vẫn hơi bừa bộn, gần như không có chỗ để đặt chân.
Mà trên chiếc giường duy nhất có một người phụ nữ đang nằm.
“Khụ khụ, Tiểu Ly tan học rồi à? Hôm nay ở trường thế nào?”
“Rất tốt ạ.” Chu Tiểu Ly vừa trả lời vừa đi tới chiếc bàn duy nhất lấy ra rất nhiều thuốc.
“Mẹ, mẹ lại quên uống thuốc rồi.” Chu Tiểu Ly vừa nói vừa bắt đầu mở thuốc ra.
Có thể thấy, những loại thuốc đó không hề rẻ.
“Khụ khụ, sức khoẻ của mẹ mỗi ngày một xấu đi, chẳng đỡ chút nào.” Mẹ Chu Tiểu Ly thở dài.
“Sao lại vậy chứ?”
“Đúng rồi, mẹ, đây là ba ngàn mà hôm nay ba đã cho con.
Sáng mai con sẽ đi mua thuốc cho mẹ.” Chu Tiểu Ly lấy ra ba ngàn đặt ở trên bàn.
“Mỗi ngày ba con đều cho mẹ tiền nhưng ông ấy vẫn không chịu đến gặp mẹ.” Mẹ của Chu Tiểu Ly lắc đầu nói.
“Chẳng phải ông ấy rất bận à, gần đây công ty rất nhiều việc nên ngày nào cũng phải tăng ca.” Chu Tiểu Ly lấy ra một nắm thuốc to, sau đó rót một ly nước đưa cho mẹ cô ta.
Nhưng điều khiến Lạc Tú ngạc nhiên là mẹ của Chu Tiểu Ly đã đưa tay ra sờ soạng tìm kiếm một lát rồi mới cầm chiếc cốc lên, mẹ cô ta không thể nhìn thấy.
Uống thuốc xong, Chu Tiểu Ly đỡ mẹ nằm xuống, sau đó cô ta cầm một cái chậu ngâm chân, chuẩn bị xuống lầu lấy nước.
“Đây là lý do em thu phí bảo kê à?” Lạc Tú hỏi khi đang đứng ở cửa với điếu thuốc ngậm trong miệng.
“Thầy theo dõi em à?” Khi nhìn thấy Lạc Tú ở đây, Chu Tiểu Ly chẳng những không sợ hãi chút nào mà thậm chí còn có vẻ tức giận.
“Hoặc là tôi đi lên nói cho mẹ em biết sự thật rằng con gái cưng của bà ấy ngày ngày đều ở trường thu phí bảo kê, hoặc là tôi sẽ giúp em chữa khỏi cho bà ấy.”
“Thầy có nhiều tiền như vậy sao? Mấy năm nay mẹ em đã tốn hơn một ngàn vạn rồi.” Chu Tiểu Ly cười khẩy.
“Em hiểu nhầm rồi.
Tôi đã nói là tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho bà ấy, bà ấy không phải bị bệnh mà là bị trúng độc.” Lạc Tú có khả năng nhìn xuyên thấu nên đương nhiên có thể nhìn ra chất độc trong người mẹ của Chu Tiểu Ly.
.
ngôn tình ngược
“Tại sao em phải tin thầy?” Chu Tiểu Ly vẫn không chịu tin.
Lạc Tú chỉ chỉ vào đôi mắt của mình, sau đó nói với vẻ mỉa mai.
“Màu đen, mặt trên cũng là màu đen, còn có một con mèo hoạt hình!”
“Thầy?” Mặt Chu Tiểu Ly chợt đỏ bừng, đương nhiên cô ta biết ý của Lạc Tú nói là gì.
“Bây giờ tin rồi chứ?” Lạc Tú nhìn Chu Tiểu Ly, Chu Tiểu Ly lại nhìn Lạc Tú.
“Biết em sẽ không tin!” Giọng nói của Lạc Tú lại vang lên.
Nhưng lần này Chu Tiểu Ly đã tin, bởi vì vừa rồi Lạc Tú còn đứng ở trước mặt cô ta, cách cô ta năm thước, mà bây giờ Lạc Tú lại đang đứng sau lưng cô ta nói những lời này.
Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
“Rốt cuộc thầy là ai?” Cho dù Chu Tiểu Ly có bình tĩnh và dũng cảm đến đâu, lúc này cô ta cũng vẫn hơi sợ hãi.
“Chờ tôi một lát.” Đột nhiên Lạc Tú biến mất.
Mười phút sau, nhà Chu Tiểu Ly có tiếng gõ cửa, sau đó cô ta ra mở cửa, Lạc Tú đã đứng ở ngoài cửa với một túi ngân châm.
Mẹ Chu Tiểu Ly định nói gì đó nhưng Lạc Tú đã bấm đầu ngón tay, một cây ngân châm bay ra đâm vào giữa hai lông mày của mẹ Chu Tiểu Ly, bà ta lập tức mê man.
Sau đó, Lạc Tú sử dụng khả năng nhìn xuyên thấu để bắt đầu châm cứu.
Sau nửa giờ, ngân châm bị ném xuống đất, độc tố đã được loại bỏ.
“Có vẻ giống với độc của rắn, sau khi trúng độc không phát tác ngay mà ngược lại phát tác từng chút một, bởi vậy tôi mới thấy lạ là sao độc của rắn lại phát tác từ từ như vậy chứ.” Lạc Tú nói.
Mà Chu Tiểu Ly chợt như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt không khỏi buồn rầu.
“Sau khi tỉnh lại sẽ khoẻ hơn, một thời gian nữa sẽ hồi phục, cần bổ sung nhiều vitamin và chất đạm.” Lạc Tú thu lại ngân châm.
“Vậy là xong rồi à?” Chu Tiểu