“Nhìn thấy tên ngốc ngoài cửa kia không?” Lưu Chí Cường chỉ vào Trần Hữu đang đứng ngoài cửa, đương nhiên Trần Hữu đã nghe thấy những lời này, dù rất tức giận cũng không dám nói gì.
Vốn dĩ anh ta đến đây để xem trò cười của Lạc Tú, không ngờ lại bị mắng tới tấp, nhưng đối với con trai của lãnh đạo cao nhất ở Thông Châu thì đúng thật là Trần Hữu không dám nói lời nào.
Cuối cùng, Trần Hữu không còn cách nào khác đành tức giận bỏ đi, đến văn phòng chờ xem trò cười của Lạc Tú.
“Tên ngốc đó năm lần bảy lượt nhắm vào Lạc Tú, phải không?” Lưu Chí Cường nói.
Hàn Phong và đám người vây quanh Lưu Chí Cường gật đầu.
“Theo tính khí của họ Lạc kia thì chắc chắn đã trừng trị thầy ta từ lâu rồi, nhưng họ Lạc kia vẫn không làm.
Điều này có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là gì?” Hàn Phong hỏi.
“Con mẹ nó, cậu thật là ngu ngốc, điều đó có nghĩa là họ Lạc kia không có khả năng đánh trả, càng không có khả năng xử lý tên Trần Hữu ngu ngốc kia.”
“Ngay cả Trần Hữu mà thầy ta còn không xử lý được thì sao có thể mời được ba tôi chứ? Cậu tưởng ba tôi nhàn rỗi lắm hay sao mà lại chịu đến trường chỉ vì việc tôi quậy phá hả?” Lưu Chí Cường khoát tay nói.
Còn có một điều nữa mà Lưu Chí Cường không nói, bởi vì nói ra sẽ rất mất mặt.
Thật ra ngay cả Lưu Chí Cường gọi điện đến gặp ba thì cũng đều là thư ký nghe máy, phần lớn thời gian ngay cả bản thân cậu ta cũng không thể liên lạc được với ba của cậu ta.
Có lẽ đây chính là lý do tại sao Lưu Chí Cường lại càng nổi loạn hơn.
“Nếu thầy ta có thể xử lý tên ngốc Trần Hữu, có lẽ tôi còn sợ!” Phân tích của Lưu Chí Cường không phải là không có lý, chỉ số IQ của cậu ta đã vượt quá IQ mà ở độ tuổi cậu ta nên có.
Nếu không chắc chắn, cậu ta sẽ không làm chuyện này, nhưng nếu đã làm thì có nghĩa là cậu ta rất chắc chắn.
Nhưng hiển nhiên là cho dù Lưu Chí Cường có thông minh đến đâu thì cũng không thể tính được Lạc Tú là ai!
Hoặc chính vì sự thông minh này đôi khi sẽ đánh lừa cậu ta, cũng như lúc đầu cậu ta sẽ loại bỏ trước tiên khả năng Lạc Tú chính là Lạc gia.
Và điều này đủ để khiến cho Lưu Chí Cường gặp xui xẻo.
“Ha ha, dù sao tôi cũng muốn xem hôm nay có thể mời ba không.
Nếu không mời được thì tôi xem sau này thầy ta có còn mặt mũi không?”
“Tôi nghĩ Chí Cường à, lần này nhất định thầy Lạc của chúng ta sẽ bị bại trong tay cậu.” Một đám người bỡn cợt, còn Lưu Chí Cường lại thấy lâng lâng.
Mà điện thoại di động của Hàn Phong cũng đổ chuông, là tin nhắn của lão đại cậu ta gửi đến, nhắc nhở rằng ngày mốt là cuối tuần, đừng quên đưa mấy bạn nữ đến đó.
Đương nhiên Hàn Phong trả lời đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Chuyện của Lưu Chí Cường nhanh chóng trôi qua, có vẻ như chỉ để ra oai với Lạc Tú hoặc chỉ để tuyên bố với Lạc Tú rằng ở lớp ba này ai mới là người quyết định.
Khi Trần Hữu trở lại văn phòng, trước tiên anh ta rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó xác nhận lại lần nữa, cẩn thận suy nghĩ rồi xác nhận lại lần nữa.
“Lão Tôn, nếu tôi nói muốn mời ba của Lưu Chí Cường, ông nghĩ có được không?” Trần Hữu hỏi rất nghiêm túc.
Câu hỏi này khiến Tôn Huy Nam nói thẳng mà không do dự.
“Thầy Trần à, mặc dù cậu cũng có hậu thuẫn nhưng tôi nghĩ cậu không thể làm được chuyện này, thật sự không thể làm được.”
“Tôi cũng nghĩ tôi làm không được.”
“Nhưng tôi nói cho ông nghe, mới lúc nãy, tên Lạc Tú kia đã nói trước toàn bộ lớp 12/3 rằng anh ta sẽ mời ba của Lưu Chí Cường qua.” Hiện tại Trần Hữu vẫn nghĩ có phải mình đã nghe lầm hay không.
“Không thể nào, nếu cậu ta có thể mời được thì tôi sẽ chặt đầu làm trái banh.” Tôn Huy Nam thề độc.
“Người đứng đầu Thông Châu, mỗi ngày hoặc đang họp hoặc đang đi trên đường, hoặc đang xử lý các công văn hoặc đi khảo sát, làm gì có thời gian cho chuyện cá nhân chứ?” Tôn Huy Nam phân tích.
“Cậu ta nghĩ người đứng đầu nhàn nhã như vậy à?”
“Vậy thì anh ta dựa vào điều gì mà lại dám nói như thế?” Sau khi giao đấu mấy lần với Lạc Tú bị thất