“Anh là con trai của nguyên phó thị trưởng, vậy tại sao anh cũng chỉ là một giáo viên?” Lạc Tú cười khẩy, cũng cất giọng châm chọc.
Nhưng dường như câu nói của anh đã chọc thẳng vào nỗi đau của Trần Hữu, anh ta lập tức đập bàn đứng dậy, nói: “Họ Lạc kia, đừng tưởng anh chiếm được lợi vài lần là cho rằng bản thân rất giỏi giang nhé.
Đó chẳng qua là vì anh may mắn thôi, lần này tôi không tin là vận số của anh vẫn tốt như thế.
Nếu anh thật sự có thể mời được phụ huynh của lớp ba đến thì bây giờ anh cũng không phải là một giáo viên nho nhỏ, làm thuê cho người ta.”
Trần Hữu chế giễu Lạc Tú chính là vì anh ta nghĩ đến điều này, nên mới cảm thấy chuyện này rất đáng tin cậy.
Quả thật, từ khi lớp ba được thành lập đến nay không phải là chưa bao giờ tổ chức họp phụ huynh, thậm chí hiệu trưởng còn đích thân ra mặt, nhưng không mời được một phụ huynh nào đến.
“Thầy Lạc, đừng nói mấy lời to tát.
So về trình độ và kinh nghiệm thì kinh nghiệm trong mười mấy năm đi dạy của chúng tôi ăn đứt cậu, chúng tôi không làm được thì dựa vào đâu mà cậu có thể làm được chứ? So về nhân mạch, thầy Trần đây còn là con trai của nguyên phó thị trưởng – người đứng thứ hai Thông Châu, có máu mặt hơn cậu nhiều, cũng quen biết nhiều nhân vật có tên có tuổi hơn cậu.
Người ta còn không làm được thì cậu dựa vào đâu mà nghĩ là mình có thể làm được.”
Trần Hữu từ nhỏ đã xuất thân trong một gia đình giàu có, quyền quý ở Thông Châu.
Dù là bạn cùng lớp hay bạn bè của anh ta đều là những người được coi là có địa vị cao, nằm trong giới thượng lưu của xã hội.
Hơn nữa, vì là con trai của nguyên phó thị trưởng nên quan hệ xã hội của Trần Hữu không chỉ rộng mà còn rất cao quý.
Nếu so Lạc Tú với Trần Hữu thì Lạc Tú chẳng là cái thá gì cả.
“Chẳng lẽ, cậu dựa vào việc mình là người đến từ một huyện nhỏ sao? Hay là dựa vào tấm bằng đại học bình thường của cậu?” Giọng điệu mỉa mai, chế giễu của Tôn Huy Nam càng lúc càng lộ rõ, ông ta cầm chiếc bút bi xoay đi xoay lại trong tay.
Cho dù Lạc Tú có làm được rất nhiều việc mà họ không làm được, nhưng ông ta vẫn rất coi thường anh, một con người không quyền không thế, không có gia thế không có chống lưng, lại nghèo kiết xác, nghe nói còn bị bạn gái bỏ.
Đối với loại người như vậy, đương nhiên Tôn Huy Nam sẽ thấy mình cao quý hơn người ta một bậc.
Dù sao nói thế nào đi chăng nữa thì ông ta cũng làm trong ngành giáo dục mười mấy năm, tất nhiên cũng sẽ có chút hiểu biết sâu rộng về cái ngành này.
Cộng thêm việc ông ta vẫn luôn đứng về phía Trần Hữu, vì thế có thể nói là lúc nào ông ta cũng nhắm vào Lạc Tú.
Nhưng dù Tôn Huy Nam có chế giễu anh trước mặt bao nhiêu người như vậy, Lạc Tú vẫn rất bình thản và điềm đạm.
“Hãy dùng sự thật để nói chuyện đi.” Lạc Tú vẫn rất điềm tĩnh, không tranh luận với Tôn Huy Nam, làm vậy là quá tự hạ thấp bản thân.
Còn Tôn Huy Nam lại nghĩ mình đã chiếm thế thượng phong, khiến Lạc Tú không nói được gì nữa, vì thế vẻ đắc ý trên khuôn mặt ông ta càng hiện rõ.
Ngay cả Trần Hữu cũng tỏ ra hơi dương dương tự đắc.
“Họ Lạc kia, thành thật mà nói, cho dù mấy lần trước anh đều gặp may mắn, nhưng chung quy lại cũng chỉ là vì số anh đỏ thôi.
Có những việc phải dùng thực lực để nói chuyện, so với tôi thì anh vẫn còn kém xa.” Trần Hữu vô cùng đắc ý.
Thực ra hôm nay anh ta cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi.
Vì nói thế nào đi chăng nữa thì bản thân anh ta cũng được coi là phú nhị đại, từ nhỏ điều kiện của anh ta đã hơn rất nhiều người, đi đến đâu cũng có người chủ động nịnh nọt, lấy lòng anh ta.
Mặc dù năm lần bảy lượt phải chịu thiệt thòi trước mặt Lạc Tú, nhưng nếu so về lợi thế thì một người xuất thân từ một huyện nhỏ lên thành phố làm thuê như Lạc Tú lấy cái gì để so với anh ta đây?
“Ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ tổ chức một buổi họp phụ huynh cho lớp ba.
Hơn nữa, tôi cũng sẽ mời tất cả phụ huynh của học sinh trong lớp ba đến, không thiếu một ai hết!” Lạc Tú bình tĩnh nói.
Nhưng nét mặt của hầu hết các giáo viên đang có mặt ở đây đều hiện lên vẻ khinh thường và dè bỉu.
Theo bọn họ thấy, nếu Lạc Tú đã ngạo mạn như thế, vậy thì cứ để Lạc Tú làm đi, đợi đến ngày mai tự nhiên Lạc Tú sẽ phải tự nhận thức được rằng hôm nay anh đã rất khoác lác.
“Được, vậy chúng tôi sẽ mỏi mắt chờ mong.” Một vị giáo viên mỉa mai.
“Được, vậy tôi cũng chúc thầy Lạc có thể thành công thuận lợi tổ chức được buổi họp phụ huynh cho lớp ba nhé, cũng để bọn tôi được mở rộng tầm mắt, xem xem một người xuất thân từ một quận huyện nho nhỏ lên thành phố làm thuê rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến mức nào.”
Đám người này luôn miệng nói “người làm thuê”, luôn hạ thấp Lạc Tú, từng câu chữ của bọn họ đều thể hiện sự vênh váo, tự cho mình là hơn người, thậm chí là coi thường Lạc Tú.
Nhưng bọn họ đã quên, nói khó nghe một chút thì bản thân họ cũng chỉ là những kẻ đi làm