"Aaa."
Dưới tình huống như vậy, cả đám nữ sinh theo bản năng phát ra tiếng thét chói tai, sau đó lập tức trốn ra sau ghế sô pha.
Tuy nhiên, cô gái ở bên phải An Linh Như có thể quá hoảng sợ, không chú ý nên đã đánh đổ ngọn nến.
Vừa vặn trong thùng rác toàn là giấy, cả đám nữ sinh lại hoảng hốt, ngọn nến thắp sáng thùng rác, mà ngay từ đầu cũng đã không có ai đến dập lửa.
Bởi vì xác thực có người xông vào, hai kẻ ngoại quốc vốn đã có dáng người cao to, dưới tình huống ánh sáng không đủ lại trông đặc biệt đáng sợ.
Cả đám nữ An Linh Như đều kinh hãi, còn ai nghĩ đến chuyện dập lửa nữa?
Vì vậy, sau khi thùng rác dấy lửa thì tức khắc thiêu đốt khăn trải bàn, cộng thêm khói đặc từ thùng rác nên nhất thời vang lên tiếng chuông báo động.
Trước đây trường trung học phổ thông Uất Kim Hương đã từng xảy ra một vụ hỏa hoạn, và việc phòng cháy chữa cháy của trường phải được đặt lên hàng đầu.
Chuông báo điện tử vừa vang lên.
Gần như toàn bộ tòa nhà đều có thể nghe thấy.
Tiếng thét chói tai càng lúc càng lớn, lập tức thu hút sự chú ý của những người phòng bên cạnh, tức khắc chạy ra ngoài.
Sau đó cả ký túc xá hoảng loạn, thần kinh và tố chất tâm lý của các cô gái vốn đã rất nhạy cảm và mỏng manh.
Rất nhiều nữ sinh mặc áo ngủ chạy thẳng xuống dưới lầu.
Dilos và Allen cũng hơi ngỡ ngàng, sao vừa tới đã gây náo loạn như thế rồi.
Bọn họ đã cố gắng hết sức để cẩn thận, nhưng không ngờ lại vẫn gây ra một vụ náo động lớn như vậy.
Sau đó Dilos nhanh chóng bật đèn pin sáng để tìm kiếm mục tiêu, và ngọn lửa ngày một lớn hơn.
"Không ổn rồi, cháy rồi."
"Cháy rồi, nhanh lên!"
Do không có người dập lửa nên ánh lửa xuyên qua tấm kính, nhanh chóng bị những người phía dưới còn chưa về ký túc xá nhìn thấy, sau đó càng thêm hoảng sợ.
Phía nhà trường nhanh chóng phản ứng, vừa cho bộ phận an ninh gọi điện đến số 119, vừa chạy đến dập lửa.
Còn ký túc xá nữ trực tiếp bị bao vây bởi những người xem náo nhiệt.
Khi Lạc Tú đuổi tới, làn khói dày đặc bốc lên và đang bùng cháy.
Dilos và Allen ban đầu định lặng lẽ đi vào, sau đó đưa An Linh Như đi.
Nhưng không ngờ lại gây náo loạn, tạo thành một chút sai lầm.
Lúc này, rất nhiều người vây quanh dưới lầu, bởi vì có một người đang treo trên đoạn tường ngoài của ban công, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, và người đó đương nhiên là An Linh Như.
Lạc Tú vừa liếc mắt nhìn cũng đã thấy.
Hơn nữa lúc đến, một số học sinh khác đang tranh cãi xung quanh Trần Hữu và Tôn Huy Nam.
"Thầy Trần, thầy mau đi cứu người đi, không chỉ có An Linh Như ở trên đó, mà A Hương ở ký túc xá của chúng ta cũng ở bên trong."
"Các người muốn tôi đi chịu chết sao? Không thấy trên đó có người mang súng à? Bốn tên lính cứu hỏa đi tới đó vừa rồi đều bị giết rồi!" Trần Hữu hung ác trừng mắt với mấy nữ sinh này.
“Nhưng thầy Trần, thầy nghĩ cách đi, mau cứu người chứ, nếu không bọn họ sẽ bị chết cháy đó!” Mấy nữ sinh rất khó chịu nhìn Trần Hữu đứng phía dưới xem náo nhiệt.
Hơn nữa cảm thấy Trần Hữu là một kẻ ngốc, phản ứng đầu tiên lại là để người ta đi cắt nguồn điện.
Cả tòa ký túc xá có hai mươi mấy tầng lận, hiện tại vẫn còn có người chưa chạy xuống được.
Việc cắt nguồn điện trong trường hợp bình thường có thể là một cách hay, nhưng bây giờ có kẻ xấu bên trong.
Dưới một khoảng tối đen khiến cho rất nhiều nữ sinh vốn dĩ muốn chạy trốn cũng không dám thoát.
“Đừng ồn nữa, phiền chết đi được.
Không phải ông đây đã gọi cảnh sát rồi sao? Cảnh sát sẽ tới xử lý.” Trần Hữu như bị chọc giận, trực tiếp chửi bới.
“Thầy còn là thầy giáo nữa không, thầy cũng là chủ nhiệm, sao thầy có thể như vậy chứ?” Một nữ sinh chỉ trích Trần Hữu.
“Là hỏa hoạn, lại có người cướp của, tên quái nào dám lên chứ?” Trần Hữu hét vào mặt mấy nữ sinh.
“Tránh ra cho tôi, đừng cản đường!” Lạc Tú đẩy Tôn Huy Nam đang chặn cửa sang một bên, sau đó gọi một tiếng, nữ sinh ở cửa cũng bước sang một bên.
"Thầy Lạc?"
"Là thầy Lạc!"
"Thầy Lạc muốn lên à!"
"Thầy Lạc, một mình thầy có làm được không? Phía trên không chỉ có hỏa hoạn mà còn có cả tay súng nữa!" Một học sinh nhìn thấy Lạc Tú chuẩn bị đi lên thì lo lắng hỏi.
“Bất kể là biển lửa hay mưa đạn, một mình tôi là đủ!” Thân hình Lạc Tú nhoáng lên một cái, lao lên.
Lại là cái thằng Lạc Tú kia!
Trong mắt Trần Hữu mắt lộ ra tia sáng dữ tợn nhìn Lạc Tú, nhưng không thể ngăn cản.
"Thầy Trần, thầy không chỉ là người thầy mà em luôn kính trọng, mà còn là tấm gương của em, nhưng hôm nay em đã rất thất vọng về thầy.
Em chưa bao giờ nghĩ rằng thầy lại là một kẻ hèn nhát như vậy!" Một bạn học nữ chỉ vào Trần Hữu