Lạc Tú chỉ rời đi có một ngày thôi mà trường trung học Uất Kim Hương như sắp bùng nổ vậy.
Toàn trường hỗn loạn như gà bay chó sủa, vì tất cả học sinh của lớp 12/3 đều náo loạn hết cả lên.
Trần Hữu vốn tưởng rằng Lạc Tú rời đi là một chuyện tốt, nhưng không ngờ đó lại là sự khởi đầu của một cơn ác mộng.
Mới sáng sớm anh ta đã nhận được một cuộc điện thoại.
“Alo, chủ nhiệm Trần à, học sinh lớp ba của anh đánh nhau với học sinh lớp bốn, làm năm học sinh bị thương, anh mau đến xem thế nào đi.”
Trần Hữu lập tức tỉnh cả ngủ, vội vàng lái xe đến trường, dù sao cũng là đánh người bị thương, còn là năm học sinh lận, đây cũng được coi là chuyện lớn rồi.
Quan trọng nhất là nghe nói học sinh bị thương còn là học sinh có thành tích tốt nhất, vậy thì chuyện này càng gay go hơn rồi.
Trần Hữu vừa mới bước chân ra ngoài thì điện thoại của anh ta lại đổ chuông.
“Alo, chủ nhiệm Trần, anh mau đến đây đi, học sinh lớp ba của anh vừa đẩy một giáo viên xuống từ tầng hai, bây giờ giáo viên đó đang được đưa đến bệnh viện.”
Điện thoại bên này còn chưa cúp máy thì điện thoại của bên kia đã lại đổ chuông, là cuộc gọi của hiệu trưởng.
“Tiểu Trần, anh mau đến đây đi, học sinh lớp ba đốt cháy cả cái căng tin rồi.”
Mỗi lần nhận một cuộc điện thoại, Trần Hữu đều hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Vì bây giờ anh ta là giáo viên chủ nhiệm của lớp số ba, những chuyện này anh ta đều phải gánh vác trách nhiệm.
Bây giờ trường trung học Uất Kim Hương gần như đã loạn thành một nồi cám, ngay cả cảnh sát vũ trang cũng được điều động đến.
Cánh cửa lớn của ngôi trường bị đóng chặt lại.
Cảnh sát vũ trang bao vây cổng trường, tiến hành một cuộc điều tra nghiêm ngặt.
Vì không biết học sinh lớp ba chọc phải một nhóm côn đồ ở đâu, bây giờ chúng đang canh ở cổng trường chuẩn bị đánh nhau.
Trần Hữu đi ngang qua, đám côn đồ đó không động vào anh ta nhưng tình hình đã hoàn toàn không thể kiểm soát được nữa.
Bây giờ học sinh lớp ba và đám côn đồ vẫn đang trong thế đối đầu.
“Chủ nhiệm Trần, tôi thấy hay là chúng ta mời thầy Lạc về đi.” Hiệu trưởng nhìn trường Uất Kim Cương loạn như cào cào như vậy, thực sự thấy hơi đau đầu.
Bây giờ rõ ràng là đám học sinh lớp ba đang muốn náo loạn, gây rắc rối.
“Không được, chúng ta đã đuổi anh ta đi, làm sao có thể để anh ta quay lại được? Tôi đi tìm học sinh lớp ba, tôi không tin là mình không đàn áp được đám học sinh hư này.”
“Chí Cường, ý tưởng của cậu có được không vậy?”
“Yên tâm đi, đợi lát nữa là Thánh Đào cũng đến rồi.
Cậu tưởng là tôi chỉ muốn làm loạn trong lớp một chút thôi hả, nếu nhà trường không mời thầy Lạc quay về thì chúng ta sẽ làm loạn lên khiến tất cả học sinh trong trường Uất Kim Hương đều không thể học hành được gì nữa.”
Trần Hữu đến phòng học của lớp số ba.
Nhưng lúc anh ta bước vào, bên trong trống huơ trống hoác không có một bóng học sinh nào, ngay cả bàn ghế cũng không có.
Điều khiến Trần Hữu tức giận hơn là trên bảng đen có dán một tấm ảnh đen trắng của anh ta, hai bên đề hai câu đối thường dùng để tưởng nhớ người đã khuất, bên dưới có bày nến trắng.
Rõ ràng là đám học sinh này đang “bày” linh đường cho anh ta mà!
Trần Hữu tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có chỗ để trút giận, vì tất cả học sinh lớp ba đều không có mặt ở đây.
Đợi sau khi Trần Hữu rời đi, hiệu trưởng trường Uất Kim Hương đã gọi điện cho Lạc Tú trong sự bất lực và tuyệt vọng.
“Alo, thầy Lạc à, thầy có đang bận việc gì không?”
“Có!” Lạc Tú đáp gọn lỏn một từ rồi thẳng thừng cúp máy.
Không phải là Lạc Tú không biết đám học sinh lớp ba kia đang gây náo loạn, mà là anh thực sự đang bận.
Hơn nữa lúc anh rời đi, vị hiệu trưởng kia cũng đã ngầm thừa nhận chuyện đó, vì thế Lạc Tú cũng không hề nể mặt ông ta.
Nếu đã đi rồi, vậy thì chuyện của trường Uất Kim Hương thật sự không còn liên quan gì đến anh nữa.
Sau khi Lạc Tú gieo hết các hạt giống hoa và cây cũng đã đến nửa đêm.
Thực ra nếu để ý kỹ sẽ nhận ra những giống cây và giống hoa này đều được gieo trồng theo một quy luật nhất định.
Đợi đến khi tất cả người ở đây đều rời đi, Lạc Tú mỉm cười, đi đến một căn biệt thự trong khu biệt thự Vịnh Bàn Long.
Căn biệt thự này có thể coi là căn biệt thự lớn nhất, sang trọng nhất, và tất nhiên đây cũng là “mắt trận”.
Lạc Tú ngồi xuống, khoanh hai chân lại, ngũ tâm hướng thiên, bấm hai tay niệm chú, trông anh như đang giao tiếp với một cỗ sức mạnh trong bóng tối.
Chẳng bao lâu sau, Lạc Tú bất thình lình mở mắt ra.
“Hô phong hoán