Đạn hỏa tiễn này đi cực kỳ nhanh, hơn nữa đừng thấy viên đạn hỏa tiễn này nhỏ, uy lực của nó vô cùng lớn.
Đây là một loại đạn hỏa tiễn có uy lực siêu lớn mới nhất được nghiên cứu ra, cho nổ tung kho nhà xưởng hoang phế kia chắc chắn là thừa sức.
Tâm trạng của mọi người đều rất nặng nề bởi vì đây là cách bất đắc dĩ cuối cùng, bằng không, không có ai sẵn sàng đi làm một kẻ xấu cả.
Dù sao An Linh Như vẫn còn ở trong đó, hơn nữa nếu như cô ta chết đi, vậy thì bên phía giáo sư An có lẽ cũng sẽ bị xếp vào thân phận nằm vùng mà bị thanh lý sạch sẽ.
Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, không có ai đồng ý làm thế này.
Có điều đôi khi vì lợi ích lớn hơn, chỉ có thể hi sinh đi một vài thứ.
Nhìn thấy đạn hỏa tiễn đã tiến sát tới, tất cả mọi người đều thở dài một tiếng.
Có điều cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một bóng dáng lao thẳng lên nóc nhà xưởng, sau đó nhảy ra ngoài.
Lúc viên đạn sắp rơi xuống, người đó đạp một cú thật mạnh lên đạn hỏa tiễn, trực tiếp đá nó bay ra ngoài thay đổi phương hướng, lao thẳng lên không trung.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, vậy mà đối phương đạp một cú đá bay đạn hỏa tiễn ra ngoài.
“Bùm.” Ánh lửa bắn ra bốn phía, tiếng nổ mạnh to đùng khiến người ta đinh tai nhức óc.
Nhưng nhà xưởng hoang phế kia lại hoàn hảo không tổn hại gì, sau đó trong ánh mắt càng thêm khiếp sợ của mọi người, Lạc Tú ôm một người đi ra ngoài.
Cảnh tượng này quá mức rung động, khó mà tin nổi.
Tất cả mọi người đều đang chấn động, bởi vì không ai thấy Lạc Tú đã đi vào thế nào, điều này thực sự quá mức tưởng tượng.
Tòa nhà chỉ có một thông đạo có thể ra vào nhưng có thể chắc chắn rằng Lạc Tú không hề đi qua thông đạo, bởi vì vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Thứ khiến cho người ta chấn động nhất vẫn là cảnh tượng vừa rồi, Lạc Tú đạp trên không đá bay đạn hỏa tiễn.
Đó là đạn hỏa tiễn đấy, lực xung kích cực kỳ dọa người, Lạc Tú lại có thể đá một cú khiến cho nó phải đổi quỹ tích bay, điều này thực sự quá sức kinh khủng.
Tiếp theo đó mọi người mới hoàn hồn lại, bởi vì Lạc Tú đã thật sự cứu An Linh Như ra ngoài.
“Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau đến tiếp ứng đi.” Tô Bửu Điền là người đầu tiên phản ứng lại, sau đó hét lớn với bộ đàm.
Lúc này bộ đội đặc chủng dưới lầu bị quát một tiếng mới phản ứng lại, sau đó cả đám người lao tới nhanh chóng đón được Lạc Tú.
Đến giờ Tô Bửu Điền mới thở phào nhẹ nhõm, còn một bộ phận đội đặc chủng trực tiếp lao tới nhà xưởng bỏ hoang chuẩn bị tiến hành tổng tiến công.
Có điều rất nhanh sau đó bọn họ đã lùi ra ngoài.
“Báo cáo, toàn bộ kẻ địch đều đã chết.” Bộ đàm truyền tới lời khiến cho người ta chấn động, mà lúc này đám người trên tầng thượng ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.
Hồng Lão là người cảm thấy không thể tin nổi nhất.
“Sao có thể? Sao cậu ta có thể làm được chứ?”
“Lão phu không tin một thằng ranh con lại có thể làm được chuyện ngay cả lão già như tôi không làm được.” Hồng Lão không thể nào tin được điều này.
Mãi cho tới khi bộ đội đặc chủng khiêng mười thi thể ở trong đó ra ngoài, Hồng Lão mới chính thức không có gì để nói.
Đối phương không chỉ làm được, hơn nữa còn làm rất dứt khoát.
Đó là một cục diện chết, căn bản không cứu được người.
Nhưng đã bị Lạc Tú phá tan như vậy, vẻ mặt Hồng Lão không tin nổi.
Người bên trong đó rốt cuộc giỏi đến thế nào, ông ta biết rất rõ.
Vậy mà thanh niên này lại có thể sánh ngang vai với cấp tông sư ư?
Mà vẻ mặt Lưu Quyền lại xám xịt như tro tàn, không hề có chút vui mừng vì vấn đề đã được giải quyết.
Anh ta vẫn luôn khinh thường Lạc Tú, luôn châm biếm, chế giễu anh, thậm chí miệt thị Lạc Tú.
Nhưng mà hiện tại Lạc Tú lại dùng kết quả chứng minh tất cả.
Cả người Lạc Tú không chút bụi bặm đi lên tầng thượng.
Tô Bửu Điền quay phắt người lại, mắng Lưu Quyền.
“Bây giờ anh còn gì để nói nữa không? Nếu không phải trước đó các anh cứ gây khó dễ, cứ giao cho cậu Lạc bảo vệ vậy thì sẽ không xảy ra cục diện như ngày hôm nay.”
Đây là sự thật, thực sự nếu không phải đám người Lưu Quyền ngáng chân giữa đường, chuyện hôm nay chắc chắn sẽ không xảy ra.
“Ngoài từ ngu xuẩn, tôi không tìm được từ gì hình dung nữa.”
“Sao mà chúng tôi biết được sẽ thành ra thế này?” Lưu Quyền ngẩng đầu chống đối nói.
Tô Bửu Điền lại không hề tức giận, ngược lại thở dài một tiếng.
Lưu Quyền này thực sự ngu xuẩn cùng cực, không nhìn ra được là mình đang cứu anh ta sao?
Sở dĩ Tô Bửu Điền mắng Lưu Quyền chính là để cho Lạc Tú thấy, bởi vì Lạc Tú chắc chắn sẽ truy cứu chuyện vừa rồi, mình mắng Lưu Quyền trước có lẽ Lạc Tú sẽ ngại động vào Lưu Quyền.
Nhưng quá đáng tiếc, mẹ nó, Lưu Quyền đúng là thằng óc lợn.
Hiện giờ người ta đã chứng minh thực lực