Chứng kiến Triệu viện trưởng ngã khuỵ trên nền nhà, ba người đồng thời ngây dại.
Cuối cùng là Nhạc Tử Mẫn có phản ứng đầu tiên, hắn vội vàng ngồi xuống nắm lấy cổ tay bắt mạch cho Triệu viện trưởng.
“Ông ta chỉ là thịnh khí công tâm hôn mê đi thôi, không có việc gì cả.” Trương Văn Trọng thản nhiên nói.
Nhạc Tử Mẫn cười khổ đứng lên, trông thấy nữ y tá vẫn còn sững sờ ở bên cạnh, liền phân phó: “Đừng khẩn trương, mau chóng kêu người đưa Triệu viện trưởng đi trị liệu.
Thịnh khí công tâm dẫn đến khó thở cũng nguy hại, nặng nhẹ chẳng biết đâu được, ngàn vạn lần không nên coi thường.”
“Dạ…” lúc này nữ ý tá mới tỉnh hồn, vội vàng xoay người chạy ra ngoài ban công.
Vừa nghe nói Triệu viện trưởng tự nhiên lại bị người khác mắng cho hôn mê bất tỉnh, đám bác sĩ và ý tá đều không kìm nổi tò mò, muốn đến xem rõ ràng đầu cua tai nheo ra sao.
Vì thế cả đám người liền chạy tới đây, bọn họ một bên luống cuống chân tay đưa Triệu viện trưởng nằm lên giường bệnh, một bên tò mò đánh giá Trương Văn Trọng.
Người này cũng không có gì nổi bật mà, sao lại có thể mắng cho Triệu viện trưởng hôn mê bất tỉnh vậy? Người dám mắng viện trưởng như vậy cũng không có nhiều, chẳng lẽ thân phận của người thanh niên này cường đại lắm sao?
Đám bác sĩ và y tá đều sôi nổi suy đoán thân phận của Trương Văn Trọng.
Bởi vì lúc này Nhạc Tử Mẫn vẫn còn ở đây, nên không ai dám chậm trễ, càng không dám nói ra nghi hoặc trong lòng.
Sauk hi chuyển Triệu viện trưởng đến phòng bệnh xa xỉ nhất, cả đám người liền tự động rút lui.
Bất quá vài người có tâm kế, vẫn tìm cách lưu lại phòng bệnh săn sóc cho Triệu viện trưởng.
Bọn họ hy vọng sau khi viện trưởng tinh dậy, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là mình, do đó có thể thể tạo ra một cái ấn tượng phi thường tốt đẹp trong mắt thượng cấp.
“Đám người này … hừ….” Nhạc Tử Mẫn nhẹ giọng thở dài, hiển nhiên đói với hành động của đám bác sĩ và ý tá kia phi thường bất mãn, đồng thời cũng có một chút tự trách.
Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng nói: “Nhạc lão, ông không nên tự trách bản thân mình, đầy không phải vấn nạn của ông, mà là vấn nạn của xã hội.
Phải rồi, lúc trước tôi nói sẽ cấp cho ông một phương thuốc thoa ngoài da, trợ giúp hai bệnh nhân kia mau chóng lành xương.
Nơi này có giấy bút gì không? Tôi bị chậm trễ thời gian nhiều rồi, nhanh lên tôi còn phải trờ về nữa.”
Nhạc Tử Mẫn vội vàng đáp: “Uhm, được! Vậy anh chờ thêm một chút, tôi sẽ đi chuẩn bị giấy bút luôn.” Nói xong, hắn xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, chạy đến phòng y tá trực ban lấy vật dụng.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Trương Văn Trọng và Trần Kiến.
Thật lòng, nếu không phải bởi vì đã thử qua nhiều biện pháp, mà vẫn chưa thể khôi phục lại đầu lưỡi cứng ngắc của mình, thì Trần Kiến cũng sẽ không ở nơi này cùng Trương Văn Trọng đâu.
Lúc này thấy Trương Văn Trọng nhìn về phía mình, Trần Kiến tâm tình hơi bất mãn nhưng vẫn phải nặn ra nụ cười nghênh đóng trên mặt.
Dù sao lúc trước Nhạc Tử Mẫn đã từng nói qua, nếu muốn khôi phục đầu lưỡi trở lại bình thường, đi khắp thiên hạ đại khái cũng chỉ có một mình Trương Văn Trọng mới có khả năng mà thôi.
“Anh muốn tôi hồi phục lại chức năng đầu lưỡi của anh không?” Trương Văn Trọng nhìn Trần Kiến hỏi.
Trần Kiến vội vàng gật đầu, hiện tại hắn không thể nói chuyện, chỉ biết dùng động tác để biểu đạt suy nghĩ của mình.
Trương Văn Trọng thản nhiên nói: “Không phải anh cho rằng Đông Y chỉ là tà thuật đầu đường xó chợ thôi sao? Còn tìm tôi làm gì nữa?”
Trần Kiến sầu mi khổ não, thầm oán trong lòng: “Nếu dùng kĩ thuật khoa học hiện đại mà hữu hiệu, thì ta cần gì phải đi cầu ngươi?”
Trương Văn Trọng nhìn hắn một cái nói: “Hiện tại nhất định anh đang oán thầm trong lòng rằng, nếu kĩ thuật khoa học hiện đại mà hữu hiệu, thì ta cần gì phải đi cầu ngươi, đúng không?”
Trần Kiến không ngờ Trương Văn Trọng lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình, nhất thời kinh hồng táng đởm.
Vừa lúc đó, Nhạc Tử Mẫn cầm bút máy cùng đơn thuốc kí tên quay trở về phòng bệnh, trông thấy biểu tình trên mặt Trần Kiến, liền đoán được ở nơi này vừa xảy ra chuyện gì.
Mặc dù Nhạc Tử Mẫn không ưa thái độ kì thị Đông Y của Trần Kiến, nhưng dù sao hắn cũng là chủ nhiệm phòng hồi sức cấp cứu, nếu như không thể nói chuyện thì sẽ phát sinh rất nhiều phiền toái.
Bởi vậy, Nhạc Tử Mẫn tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng vẫn mở miệng hướng Trương Văn Trọng cầu tình: “Trương tiên sinh, tôi gỡ lớp da mặt dày này xin anh một cái nhân tình, phiền toái anh trị liệu đầu lưỡi cho Trần chủ nhiệm đi! Hắn là cán bộ trong ban lãnh đạo tại bệnh viện, nếu không thể nói chuyện, sẽ có ảnh hưởng rất nhiều tới công việc.”
Thấy Nhạc Tử Mẫn muốn thay mặt Trần Kiến cầu tình, Trương Văn Trọng liền chậm rãi nói: “Muốn trị liệu hồi phục đầu lưỡi cũng không phải