Vào đêm khuya, Trương Văn Trọng ngồi trong phòng khách nhà mình, theo dõi mặt bàn trước mặt.
Ở trên mặt bàn đang có một con hạc giấy màu xanh đen.
Con hạc giấy chính do hắn phái đi thu thập tư liệu tham ô hối lộ của Dương Nghị.
Nó cũng không làm Trương Văn Trọng thất vọng, thành công thu thập được tư liệu đủ để bỏ tù Dương Nghị.
Một đạo quang mang màu lục thoáng hiện trong đôi mắt Trương Văn Trọng, cùng lúc đó con hạc giấy nằm trên bàn cũng phóng xuất quang mang mày lục nhạt, trực tiếp tràn vào trong đôi mắt Trương Văn Trọng.
Trải qua tinh thần ấn ký trong con hạc giấy, Trương Văn Trọng rõ ràng nhìn thấy được tư liệu do nó cung cấp.
Những tư liệu này không chỉ ghi lại mỗi một số tiền mà Dương Nghị tham ô hối lộ, đồng thời còn có màn ảnh Dương Nghị và một nử thương nhân đang làm tình.
Nửa giờ sau, Trương Văn Trọng mới thu hồi thần thức ra khỏi con hạc giấy, lắc đầu cảm thán: “Tên Dương Nghị này thật đúng là lớn mật, ỷ vào cha hắn là phó cục trưởng thường vụ cục vệ sinh, cũng dám công khai tham ô hối lộ như thế.
Chỉ trong thời gian một năm không ngờ đi qua đủ loại thủ đoạn danh mục, tham ô tới hơn trăm vạn.
Hắn thật sự một chút cũng không hề sợ việc mình làm sẽ bị phơi bày ra ánh sáng sao? Không nói gì khác, chỉ với số tiền tham ô và nhận hối lộ này cũng đủ cho hắn nghỉ ngơi trong tù hơn mười năm.”
Tay trái Trương Văn Trọng cầm con hạc giấy, tay phải cầm một usb đã được chuẩn bị sẵn, trong miệng hắn niệm tụng hai câu chú ngữ, con hạc giấy trong tay trái đột nhiên phóng xuất ra một đoàn lửa diễm lệ, trong nháy mắt liền cháy sạch sẽ, từng làn khói màu xanh lục bay vào trong usb trong tay phải của hắn.
Những tư liệu được ghi trong con hạc giấy, lúc này đã trở thành văn tự mà máy tính có thể đọc được, chứa đựng trong usb kia.
Ngoài ra, đoạn băng ghi hình ảnh của Dương Nghị cùng đối thoại và làm tình với nữ thương nhân kia cũng được tồn trữ bên trong đó.
Sau khi thu lại usb, Trương Văn Trọng đứng dậy, đi tới bên của sổ, nhìn về hướng nhà ở của ch Dương Nghị ở xa xa.
“Con hạc giấy phái tới chỗ cha của Dương Nghị đến bây giờ còn chưa về, không phải có chuyện gì chứ?” Tay phải Trương Văn Trọng vuốt cằm, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, khẽ cau mày lẩm bẩm.
Sau khi trầm ngâm một lúc, tay phải hắn bắt một phát quyết, trong miệng niệm một đoạn chú ngữ, muốn liên hệ với con hạc giấy kia.
Nhưng làm hắn thất vọng chính là tin tức hắn phát ra giống như đá chìm đấy biển, con hạc phái tới chỗ cha của Dương Nghị vẫn không hề đáp lại.
Trương Văn Trọng lập tức đoán ra chân tướng của việc này, cười lạnh nói: “Xem ra, con hạc kia đã bị huỷ.
Không nghĩ tới nơi ở của cha Dương Nghị còn có cung phụng một pháp khí.”
Trương Văn Trọng chế tác con hạc giấy, tuy rằng cũng có một chút linh lực nhưng còn chưa được tính là pháp khí cho nên khi gặp phải pháp khí nó sẽ không thể chống đối mà bị huỷ diệt.
Hiện tại trên người Trương Văn Trọng tạm thời cũng chỉ có bùa hộ mạng do viên ngọc truỵ tạo thành là một kiện pháp khí tam phẩm.
Gọi là pháp khí chính là một loại đồ vật có được linh khí nhất định, đồng thời cũng có được lực công kích nhất định hoặc lực phòng ngự nào đó.
Ở trên nó còn có bảo khí, linh khí, đạo khí và tiên khí.
Cho nên pháp lhí thường thường là đồ vật hộ thân của người tu chân vừa mới bắt đầu tu luyện.
Nhưng cũng có rất nhiều pháp khí lưu lạc trong thế gian, được người thường cung cấp nuôi dưỡng xem như tiêu sát ngăn trở tai ương.
“Thế nhưng cung dưỡng một món pháp khí mà đã nghĩ tới tiêu tai giải nạn cũng là quá xem thường ta.” Trương Văn Trọng cười lạnh xoay người lại, lần thứ hai cầm một tấm giấy Tuyên Thành trải lên bàn.
Lúc này đây, hắn cũng không hề cắt tấm giấy Tuyên Thành ra.
Hắn lấy ra một viên Ngưng Khí Đan, sau khi nghiền nát thành bột phấn bỏ vào trong nước nóng khuấy thành một dịch thể màu tím, rồi cắn đầu lưỡi đem một ngụm máu thuần dương phun vào trong đó.
Dịch thể màu tím nhất thời going như nước sôi cuộn lên, đồng thời toát ra bọt khí sùng sục.
Sau thoáng ngắn ngủi, dịch thể màu tím kia không ngờ biến thành màu ám kim (vàng đen).
Lại qua thêm vài giây, nó cũng không còn cuồn cuộn, cũng không sủi bọt mà khôi phục bình thường.
Lúc này Trương Văn Trọng mới cầm bút lông nhúng vào trong dịch thể màu ám kim đó vẽ một lá bùa lên trang giấy Tuyên Thành.
Sau khi phù triện được hoàn thành, cũng là lúc chén dịch thể cạn khô.
Ngay lúc phù triện hoàn thành, Trương Văn Trọng lui về sau một bước.
Một đạo quang mang màu ám kim từ trong phù triện phát ra, ngay sau đó một ngọn lửa xuất hiện, đốt cháy tấm giấy Tuyên Thành trong nháy mắt.
Hoả diễm hừng hực hội tụ cùng một chỗ cuộn lại nhiều lần hoá thành một con Tam Túc Ô (quạ ba chân) màu ám kim, vỗ cánh bây lên đậu trên đầu vai Trương Văn Trọng.
Con Tam Túc Ô này còn lợi hại hơn nhiều so với con hạc giấy trước đó.
Chỉ cần chỗ ở của cha Dương Nghị cung cấp nuôi dưỡng đúng là pháp khí mà không phải phẩm chất cao hơn, như vậy cũng đủ ứng phó rồi.
Trương Văn Trọng đưa tay vuốt ve nó, sau đó hất vai nói: “Đi đi.”
Tam Túc Ô phát ra một tiếng hót thanh thuý rồi bay vào bầu trời đêm, trong nháy mắt biến mất.
Trương Văn Trọng đưa tay lau mồ hôi trên trán, thở dài một hơi: “Hôm nay khu trục Miệt Phiến Cổ cho ông nội Vưu Giai đã tiêu hao đại lượng chân nguyên của ta, lúc này phải luyện chế ra Tam Túc Ô đã làm cạn kiệt chân nguyên trong người.
Ài, cũng là chân nguyên quá yếu, chỉ một con Tam Túc Ô nho nhỏ đã làm cho ta có loại cảm giác bị kiệt sức.
Xem rat a còn phải nghĩ biện pháp tăng nhanh quá trình tu luyện mới được!”
Sau khi nuốt vào một viên Ngưng Khí Đan, Trương Văn Trọng khoanh chân ngồi, mượn dược hiệu khôi phục lại chân nguyên bị hao tổn, đồng thời tăng nhanh tiến trình tu luyện.
Ngày