Thời gian đang trôi qua từng giây phút, chín giờ năm mươi lăm, từng học sinh chậm rãi đi vào trong giảng đường, đồng thời khi còn lại ba phút cuối cùng, số lượng học sinh chạy tới đã đạt tới cao trào.
Những học sinh này không chỉ có học sinh của y học viện, đồng thời còn có học sinh của những môn học khác.
Bọn họ tới nơi này nghe giảng bài, cũng không phải trông cậy có thể học được gì, thuần túy chỉ là vì chạy tới cổ động cho Trương Văn Trọng.
Những chuyện Trương Văn Trọng đã làm trước đó, đã truyền khắp trong trường được bọn họ tôn sùng là thần tượng.
Hiện tại thần tượng gặp nạn, bọn họ tự nhiên là muốn lực mạnh tương trợ.
Lúc này Vương Hiểu cũng dẫn theo một đám bạn thân thể cường tráng đầy cơ bắp đi vào giảng đường, cười dài chào hỏi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng.
Hắn nhận thức Tô Hiểu Hồng cũng không kỳ quái, bạn gái của hắn học bên vũ đạo học viện (múa), cũng chính là bạn học cùng bạn tốt của Tô Hiểu Hồng thời cao trung.
Tô Hiểu Hồng nhìn hắn vẫy vẫy tay, để hắn đi tới bên cạnh ghé tai nói nhỏ vài câu.
Vương Hiểu gật đầu biểu thị đã hiểu, sau đó vẻ mặt cười xấu xa dẫn một đám bạn cường tráng ngồi xuống bốn phía quanh Trần Khải, vừa vặn đem hắn vây quanh ở giữa.
“Các cậu muốn làm gì?” Trần Khải rõ ràng cảm giác được địch ý từ những thanh niên đầy cơ bắp này, kinh hồn táng đảm, sầm mặt chất vấn.
“Tới nơi này còn có thể làm gì, đương nhiên là nghe giảng bài.
Đương nhiên rồi, nếu có người có ý đồ làm điều gì mờ ám, ánh hưởng việc giảng bài của Trương ca, chúng ta cũng sẽ cho hắn sảng khoái một trận.” Vương Hiểu hắc hắc cười xấu xa nói.
Trần Khải hận đến cắn răng chất vấn: “Mấy người các cậu, hẳn không phải học sinh của y học viện chúng ta phải không? Chạy tới xem náo nhiệt gì?”
Vương Hiểu cười lạnh nói: “Ai quy định đường khóa phải nhất định là học sinh y học viện mới được nghe? Chúng ta hướng tới y học, cho nên đến nghe giảng bài, có gì sai sao?”
“Này...” Trần Khải nhất thời nghẹn lời, tìm không ra lý do phản bác.
Đúng như Tô Hiểu Hồng suy đoán, Trần Khải đích thật là có dự định nếu như Trương Văn Trọng giảng bài tốt, sẽ áp dụng chút động tác, đến ảnh hưởng hắn giảng bài.
Thế nhưng hiện tại bị một đám sinh viên cơ bắp vây quanh, Trần Khải căn bản không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Chín giờ năm mươi chín phút.
Toàn bộ giảng đương hầu như đã ngồi đầy.
Ngay lúc này, đột nhiên xuất hiện sự ồn ào.
Bởi vì có mười mấy lão nhân tóc trắng xóa đang nối đuôi nhau đi vào, ngồi ở dãy ghế cuối cùng của phòng học.
Trong số những người này, Trương Văn Trọng chỉ nhận ra Ngô Thủ Chí và Nhạc Tử Mẫn.
Những lão nhân này, đều là lão giáo thụ trong y học viện.
Bọn họ nghe được Ngô Thủ Chí và Nhạc Tử Mẫn nói về Trương Văn Trọng, cũng đều sản sinh lòng hiếu kỳ đối với người thành niên trẻ tuổi này, cho nên ngày hôm nay liền hẹn nhau đến nghe giảng bài.
Sự xuất hiện của bọn họ cũng làm cho học sinh y học viện, nhất là học sinh hệ Trung y đối với đường khóa của Trương Văn Trọng sản sinh một ít sự chờ mong.
Có người lặng lẽ lấy ra điện thoại di động đem hình ảnh trước mắt quay lại, chuẩn bị sau khi trở về truyền lên online của trường.
Mặt khác cũng có người gọi điện thoại, nhắn tin, đem chuyện khiến kẻ khác khiếp sợ nói cho bạn bè của bọn họ.
Bởi vậy càng ngày càng nhiều người, hướng giảng đường y học viện chạy tới.
Thế cho nên khi Trương Văn Trọng bắt đầu giảng bài, đều có người chạy đến nối đuôi không dứt.
Chỗ ngồi bên trong giảng đường đã hết, những người này liền ngồi xổm trên hành lang lối đi.
Mười giờ.
Trương Văn Trọng lấy phấn viết trong hộp trên bục giảng đưa tay viết lên bảng đen “Tinh, Khí” hai chữ lớn.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng viết ra hai chữ mười mấy người giáo thụ ngồi phía sau nhất thời sáng mắt, châu đầu ghé tai tán thán:
“Chữ đẹp! Sấu kim thể* thật xinh đẹp!”
“Thực sự là thật không ngờ, dùng phấn viết cũng có thể viết ra được sấu kim thể đẹp như vậy!”
“Thấy chữ viết đẹp như vậy, đường khóa ngày hôm nay xem như không đến không!”
“Viết bảng mà cũng có thể viết ra sấu kim thể đẹp như thế nói vậy buổi giảng này có thể cũng không tệ, tôi thực sự là tràn ngập chờ mong!”
Ngón giữa bàn tay Trương Văn Trọng nhẹ nhàng bắn ra, đã đem viên phấn bắn rơi trở về trong hộp.
Động tác hết sức tiêu sái, làm những người ngồi bên dưới đến thấy kinh diễm.
Có người hiểu chuyện, đã sớm đem toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu quay xuống tới.
“Tại thiên vi khí, trên mặt đất thành hình, hình khí tương cảm mà hóa sinh vạn vật.” Trương Văn Trọng đem một câu nói bên trong “Tố vấn, thiên nguyên kỷ đại luận” giật lại mở màn buổi đường khóa, để giảng giải Tinh Khí học thuyết.
Nội dung bài giảng của Trương Văn Trọng cũng không phải toàn là máy móc, toàn bộ đều do chính bản thân hắn cảm ngộ đồng thời kết hợp với bao ngàn năm tu luyện tinh hoa mà thành.
Nội dung so với những gì biên soạn trong sách giáo khoa tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Học sinh bình thường có thể cũng không có cảm giác gì, thế nhưng mười mấy lão giáo thụ ngồi bên dưới cũng toàn bộ động dung.
Trong bọn họ có người từng tham gia biên soạn giáo tài, tự nhiên là biết, phần giáo tài do bọn họ biên soạn rốt cục đã là giáo tài Trung y học tốt nhất trong quốc nội.
Thế nhưng so sánh với nội dung bài giảng của Trương Văn Trọng, nhất thời liền buồn bã thất sắc.
Trong sự khiếp sợ, những lão giáo thụ đều mượn bút giấy từ những học sinh chung quanh tới nghe giảng bài, chăm chú ghi chép lại.
Bởi vì Trương Văn Trọng ngoại trừ ban đầu viết hai chữ Tinh Khí, cũng không viết thêm một chữ nào lên bảng.
Nếu như không nhanh đem những gì hắn giảng ghi chép lại, những lão giáo thụ chỉ sợ mình quên mất hoặc nhớ lầm, nhớ sơ sót nội dung đã giảng.
Họ hi vọng có thể biên soạn được giáo tài cơ sở lý luận Trung y tốt hơn, để các học sinh các nơi có thể được lợi ích.
Đương nhiên, những lão giáo thụ này đều là học giả chân chính, cũng không phải đi lấy trộm luận văn của người khác xem là của mình.
Sau nửa năm sau, họ xuất bản ra “Trung y cơ sở lý luận học” về “Tinh Khí học thuyết”, chỉ có duy nhất tên một tác giả, đó chính là Trương Văn Trọng.
Nhìn những giáo thụ đang chăm chú nghe giảng, tỉ mỉ ghi chép lại, những học sinh chung quanh trong lúc kinh ngạc, cũng nhịn không được liền tập trung vào bài giảng của Trương Văn Trọng.
Họ