Tôn Nguy được Nhạc Tử Mẫn đưa tới phòng giải phẫu chuẩn bị trước, hai bảo tiêu tự nhiên cũng cùng đi theo hắn.
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng thay đổi quần áo giải phẫu, cùng chuẩn bị cho việc khử trùng.
Trước đó, điện thoại di động của Trương Văn Trọng đã từng reo qua một lần.
Bất quá khi đó, hắn đã bỏ điện thoại cùng toàn bộ đồ vật khác vào trong ngăn tủ, cho nên cũng không lấy ra tiếp điện thoại, chỉ chờ giải phẫu cho Tôn Nguy xong mới gọi điện lại cho người đó.
Khi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi vào phòng giải phẫu, Tôn Nguy đã được gây mê.
Ở trong phòng giải phẫu, ngoại trừ Nhạc Tử Mẫn và mấy hộ sĩ khoa giải phẫu thần kinh ra, còn có một vị bác sĩ trung niên đeo kính viền vàng.
Khi nhìn thấy Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi vào trong phòng giải phẫu, trong ánh mắt vị bác sĩ trung niên không khỏi hiện lên một tia ngạc nhiên và chần chờ.
Vị bác sĩ trung niên lôi kéo Nhạc Tử Mẫn, ghé sát bên tai hắn, đè thấp thanh âm nói: “Nhạc phó viện trưởng chữa bệnh cho Tôn Nguy chính là hai người bọn họ? Tuổi tác của bọn họ cũng còn quá trẻ đi thôi? Có được không? Tuy nói bệnh ung thư não của Tôn Nguy đã tới kỳ cuối, thế nhưng cũng không thể vì tuyệt vọng mà thử lung tung như thế a?” Hiển nhiên hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Trương Văn Trọng.
Điều này cũng rất bình thường dù sao Trương Văn Trọng còn quá trẻ tuổi, lại không có chút danh tiếng nếu như chỉ lần đầu tiên gặp mặt mà hắn có thế tin tưởng được Trương Văn Trọng như vậy mới thật là quái sự.
Nhạc Tử Mẫn chỉ vào Trương Văn Trọng nhẹ hồi đáp: “Lâm Đống, anh đừng coi thường hắn, tuy rằng hắn còn trẻ tuổi, thế nhưng có tạo nghệ rất sâu trong y thuật.
Anh còn không biết đi? Hiện tại hắn được Ngô Thủ Chí đặc biệt mời làm danh dự giáo thụ của đại học Ung Thành! Bệnh của Tôn Nguy là ung thư não thời kỳ cuối, đừng nói là chúng ta bất lực, các chuyên gia ung bướu trong ngoài nước cũng đều bó tay hết cách.
Đã như vậy, còn không bằng để hắn thử xem.
Hắn đã sáng tạo được kỳ tích vài lần, nói không chừng lần này đây, cũng có thể tiếp tục sáng tạo ra kỳ tích!” Bác sĩ trung niên được Nhạc Tử Mẫn gọi là Lâm Đống chính là chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh của bệnh viện Ung Thành.
Đồng thời cũng là chuyện gia giải phẫu thần kinh nổi danh của toàn bộ Ung Thành, thậm chí là tỉnh Thiên Nam.
Trong lĩnh vực y học trong và ngoài nước, đều có chút danh tiếng.
Hắn am hiểu nhất, chính là trị liệu chấn thương sọ não và u não.
Thế nhưng khi đối mặt với người bệnh ung thư não thời kỳ cuối như Tôn Nguy, hắn cũng chỉ đành bó tay hết cách, lắc đầu than thở.
Vì thế, khi nghe Nhạc Tử Mẫn giới thiệu Trương Văn Trọng, Lâm Đống kinh ngạc không ngớt: “Cái gì? là danh dự giáo thụ của y học viện đại học Ung Thành? Điều...điều này sao có thể? Hắn bao nhiêu tuổi a? Nhiều lắm chừng hai mươi tuổi, thế nào trở thành danh dự giáo thụ của y học viện đại học Ung Thành? Điều này quả thực là khó tin.”
Ngay khi Nhạc Tử Mẫn và Lâm Đống còn đang nhẹ giọng nói chuyện, Trương Văn Trọng dẫn Tô Hiểu Hồng đi tới bên giường giải phẫu, nhưng hắn cũng không vội vã bắt đầu giải phẫu, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Quang Minh đang đứng ngay góc tường.
Lúc này Bạch Quang Minh cũng đã thay vào một bộ đồ giải phẫu vô khuẩn, không nói một tiếng đứng ngay góc tường phòng giải phẫu.
Khi hắn thấy ánh mắt Trương Văn Trọng nhìn tới, mới nhếch miệng cười, nói: “Đừng để ý, tôi chỉ đứng nơi này để nhìn, sẽ không gây trở ngại cho anh, anh coi như không thấy tôi tồn tại là được rồi.”
Gật đầu, Trương Văn Trọng không hề để ý tới Bạch Quang Minh, đưa ánh mắt nhìn trở lại trên người Tôn Nguy.
Lúc này Tôn Nguy sau khi tiếp nhận gây mê, đã lâm vào trạng thái ngủ say.
Trương Văn Trọng mở hộp ngân châm đã được khử trùng hoàn toàn mở ra, cầm lên ngân chân dùng Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp, đâm vào huyệt vị toàn thân Tôn Nguy để củng cố chính khí trong cơ thể, tăng cường xác suất thành công của lần trị liệu này.
Thi châm xong Trương Văn Trọng nhìn Tô Hiểu Hồng đảm nhiệm trợ thủ, phân phó: “Tiểu muội, mỗi mười lăm phút, dùng bổ pháp hành châm cho hắn một lần.”
“Được, em đã biết.” Tô Hiểu Hồng dùng lực gật đầu, tinh thần tập trung cao độ.
Trương Văn Trọng thay đổi vị trí đứng, dùng viết lông vẽ lên da đầu Tôn Nguy, sau đó cầm lấy khí cụ, chuẩn bị mở nắp sọ cho Tôn Nguy.
Lâm Đống đi tới, hắn cảm thấy mình cần phải nói cho Trương vãn Trọng vị trí cụ thể bị ung bướu của Tôn Nguy.
Nhưng khi hắn vừa đi tới bên cạnh Trương Văn Trọng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Trương Văn Trọng đã dùng khí cụ mở nắp hộp sọ của Tôn Nguy.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn lỗ hổng liền xuất hiện trên não bộ của Tôn Nguy.
Lâm Đống nhìn vị trí bốn lỗ hỗng lại đưa mắt nhìn Trương Văn Trọng, không mở miệng nói, lặng lẽ lui về bên người Nhạc Tử Mẫn, đè thấp thanh âm nói: “Trước đó hắn có xem qua hình chụp của não bộ, cùng hình chụp cộng hưởng từ của Tôn Nguy rồi sao?”
Nhạc Tử Mẫn hơi sửng sốt, không giải thích được vì sao Tôn Nguy lại hỏi vấn đề này.
Nhưng hắn chăm chú hồi ức lại một chút, lắc đầu nói:‘“Không có đâu? Tôi nhớ ngoại trừ ngày hôm nay ra, mấy ngày trước hắn có tới một lần.
Nhưng lúc đó hắn cũng không kiểm tra hình chụp não bộ và cộng hưởng từ của Tôn Nguy.”
“Kỳ quái.” Lâm Đống nhíu mày, trong ánh mắt hiện nỗi khiếp sợ: “Nếu như hắn không có xem qua não bộ của Tôn Nguy, cùng cộng hưởng từ, vì sao hắn lại biết vị trí khối u cụ thể trong não của Tôn Nguy? Tôi xem thấy hắn mở bốn lỗ hổng, vừa vặn ngay vị trí của khối u.”
“Ha hả.” Nhạc Tử Mẫn cười khẽ, nói: “Điều đó có gì là kỳ quái? Tiểu Trương là người tinh thông Quan Khí Bát Pháp a! Huống chi, chẩn mạch thuật của hắn cũng không tầm thường.
Cho nên theo ý tôi, hắn có thế chuẩn xác phán đoán ra vị trí cụ thể của khối u, là