“Thế nào chủ nhân tư vị đôi môi của nữ nhân rất tuyệt phải không? Trong bao ngàn năm tháng ngài tu luyện, có từng hưởng qua tư vị đôi môi của nữ nhân?”
Lúc này, bên trong chiếc Audi, ngoại trừ Trương Văn Trọng cũng không còn ai khác.
Cho nên Tam Túc Ô đang đậu trên vai trái Trương Văn Trọng cũng đã dám mở miệng nói chuyện.
Chỉ bất quá, câu nói của nó chỉ là muốn trêu ghẹo Trương Văn Trọng.
“Da của ngươi ngứa ngáy rồi phải không‘? Cũng dám nói với ta như vậy? Tin hay không ta nhổ hết lông trên người ngươi?” Trương Văn Trọng đưa tay bắn lên đầu nó một cái, làm nó đau đến kêu lên “oa oa” thảm thiết.
Kỳ lực lượng của Trương Văn Trọng cũng không lớn, nó chỉ là cố ý làm ra loại thanh âm nghe có vẻ thê lương này mà thôi.
Tuy rằng Trương Văn Trọng cũng không có trả lời vấn đề của Tam Túc Ô, thế nhưng khi hắn nhìn theo bóng lưng Lâm Tử Mạn cũng nhịn không được liếm liếm môi, trong lòng thầm nghĩ: “Môi của nữ nhân thật là mềm mại ngọt ngào a.”
Khởi động chiếc Audi, Trương Văn Trọng hướng về bệnh viện Ung Thành chạy tới, hắn phải đem chiếc xe trả lại cho Bạch Quang Minh.
Ngay trên đường đi tới bệnh viện Ung Thành, Tam Túc Ô không kiềm chế được sự tò mò trong lòng hỏi ra vấn đề làm nó phức tạp cả đêm: “Chủ nhân lúc tôi nhìn thấy ngài rời đi, dùng ngân châm đâm vài cái trên người Hoàng Ba, đó là làm gì vậy?”
“Nghiêm phạt hắn.” Trương Văn Trọng thuận miệng đáp.
“Nghiêm phạt hắn?” Tam Túc Ô thế nào cũng nghĩ không ra, ở trên cơ thể một người đâm vài châm, thế nào để nghiêm phạt?
Trương Văn Trọng giải thích: “Ta đâm vài châm đó, sẽ làm cái thứ trong đang quần hắn cương cứng mãi.”
Tuy rằng Tam Túc Ô chỉ là một con chim nhưng nó tốt xấu cũng là thần điểu, biết được những chuyện liên quan giữa nam nữ.
Cho nên sau khi nghe được Trương Văn Trọng nói những lời này, nó lại càng vô cùng buồn bực, không giải thích được nói: “Đó rốt cục sao gọi là nghiêm phạt nha, có thể hắn còn cầu không được nữa là.”
Trương Văn Trọng nở nụ cười, hồi đáp: “Nhưng vấn đề là, dù cương cứng, còn bị cảm giác đau đớn kịch liệt.
Đương nhiên tình huống như vậy cũng sẽ không duy trì được quá lâu, đại khái cũng chỉ chừng một tháng.”
Tam Túc Ô dại ra chốc lát, mới cảm khái từ đáy lòng: “Chủ nhân ngài thật là độc quá.
Nói vậy trải qua kiếp này, Hoàng Ba cho dù tháng sau có bình phục, cũng sẽ bị mao bệnh không thể cương cứng trở lại đi! Thật không biết, có biến thành một tên thái giám trong tâm lý hay không.”
Trương Văn Trọng cười nhạt, hồi đáp: “Đây là báo ứng mà hắn nên có!”
Trương Văn Trọng lái chiếc Audi đỗ trong bãi đỗ xe của bệnh viện Ung Thành, sau đó đi tới phòng bệnh cao cấp, đưa lại chìa khóa xe cho Bạch Quang Minh.
Tuy rằng lúc này thời gian vẫn còn sớm thế nhưng Bạch Quang Minh cũng đã rời giường.
Nhìn dáng dấp toàn thân đổ mồ hôi của hắn, hẳn là mới vừa thao luyện qua.
“Bạch tiên sinh, đây là chìa khóa xe của ông.
Đa tạ.” Trương Văn Trọng đưa chìa khóa vào trong tay hắn, cảm kích nói.
“Sự tình đều làm thỏa đáng rồi sao? Đừng nói gì mà cảm tạ hay không cảm tạ, anh là ân nhân cứu mạng của Tôn Nguy.” Bạch Quang Minh tiếp nhận chìa khóa do Trương Văn Trọng đưa cho, giao cho Triệu Giáp đang đứng bên cạnh, sau đó xoay người bưng một chén sữa đậu nành, cầm một giò cháo quẩy và một bánh chiên đưa cho Trương Văn Trọng cười ha hả nói: “Đêm qua không thể mời anh ăn cơm nếu như anh không chê, không ngại ăn xong thứ này rồi hãy đi.”
Suốt đêm lái xe, dù Trương Văn Trọng đã đạt được Luyện Huyết cảnh, nhưng vẫn cảm thấy có chút uể oải và rất đói, cho nên hắn cũng không do dự, tay trái cầm giò cháo quẩy và bánh chiên tay phải bưng sữa đậu nành, ngấu nghiến ăn ngay.
Vừa ăn xong lau tay, chuẩn bị rời đi, Trương Văn Trọng chợt nghe thấy thanh âm của Tôn Nguy, từ bên trong phòng bệnh cao cấp truyền ra: “Là bác sĩ Trương tới sao? Mau mau mời vào rất xin lỗi hiện tại tôi không thể đứng dậy nghênh tiếp anh.”
Trương Văn Trọng đi vào phòng bệnh cao cấp, liền thấy Tôn Nguy đang nằm trên giường bệnh, hắn liếc mắt liền nhìn ra trạng huống thân thể hiện tại của Tôn Nguy, vừa cười vừa nói: “Tình huống thân thể của cậu hiện tại thật không tệ.
Chỉ cần an dưỡng thêm một đoạn thời gian là có thể xuất viện.”
Tôn Nguy nhìn hắn lộ ra dáng tươi cười sáng lạn, chỉ nói một câu: “Bác sĩ Trương mạng của tôi là do anh cứu trở về, cho dù tôi chết tôi cũng sẽ không quên.”
Nói chuyện phiếm vài câu với Tôn Nguy, lại để lại đơn thuốc Đông y, Trương Văn Trọng mới xoay người rời đi, Bạch Quang Minh phân phó Triệu Giáp lái xe đưa hắn về nhà.
Đợi khi Triệu Giáp lái xe đưa Trương Văn Trọng đến Hoa Hàng tiểu khu, sắc trời đã hoàn toàn sáng hẳn.
Lúc Trương Văn Trọng xuống xe, lấy điện thoại di động ra xem thời gian đã hơn tám giờ sáng.
May là hôm nay là ngày chủ nhật, hắn không cần đi làm, bằng không hắn đành nghỉ một ngày, ở nhà dùng đan dược điều tức tu luyện.
Ngay khi Trương Văn Trọng đi tới trước cửa nhà mình, chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa Tam Túc Ô đang đậu trên vai trái của hắn đột nhiên ghé sát tai hắn, giọng nói gấp gáp: “Chủ nhân tôi cảm ứng được, hai người anh em kết nghĩa của Tiêu Hà đang ở trên nóc tòa lầu ngay bên trái, đang xuyên qua tầng cửa sổ hàng hiên tầng này của chúng ta, đang nhìn trộm chúng ta.”
“Ác? Cuối cùng bọn họ cũng xuất hiện!” vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, quay đầu nhìn về phía tòa lầu bên trái, quả nhiên ngay trên nóc tòa lầu, mơ hồ có một điểm sáng.
Sáng?
Súng ngắm?
Trong đầu Trương Văn Trọng bỗng nhiên hiện lên một danh từ.
Ngay lúc này, “Phanh” một tiếng súng đột nhiên vang lên, một viên đạn từ mái nhà tòa lầu bên trái bắn ra, bắn thẳng ngay đầu Trương Văn Trọng.
Trong tích tắc, viên đạn đã bắn tới ngay huyệt Thái Dương bên trái của Trương Văn Trọng, mắt thấy sẽ bắn thủng huyệt Thái Dương của hắn, sẽ làm nổ tung đầu hắn.
Nhưng đúng lúc này, một đạo quang hoa màu lục nhạt đột nhiên thoáng