Trương Văn Trọng cầm khẩu súng Tam Túc Ô đưa cho hắn, nhưng hắn cũng không hiểu biết nhiều về súng ống chỉ biết là súng nhưng không biết phẩm bài và loại nào.
“Ta vừa lúc muốn có một khẩu súng, ngươi liền đem tới đưa cho ta.
Như vậy xem ra ta còn phải nói tiếng cảm tạ với ngươi.” Trương Văn Trọng mỉm cười nói, hắn không chút khách khí đem khẩu Desert Eagle biến thành sở hữu của mình.
San đó sầm mặt quát: “Nói, ngươi tên là gì, từ đâu đến, nghe lệnh người nào tới giết ta?”
“Ta không có nghe mệnh lệnh bất cứ kẻ nào.
Ta cũng không có muốn giết ngươi, ta...ta chỉ là muốn cướp một số tiền mà thôi.” Đến lúc này nam tử vẫn còn muốn nói dối.
Trương Văn Trọng cười nhạt, nói: “Cướp đoạt? Cáp, ngươi xem ta là ngu ngốc sao? Nếu như cướp đoạt, ngươi cũng nên hạ thủ đối với những kẻ đi xe đắt tiền, sao lại đi theo đuôi người như ta, chỉ là một người bình thường ăn mặc phổ thông? Huống chi, từ trên người ngươi phát ra sát khí, đều tỏ rõ ngươi là một sát thủ hai tay dính đầy máu người! Việc đã đến nước này, ngươi tốt nhất nên thành thật một chút trả lời vấn đề của ta, nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!”
Thấy lời nói dối của mình đã bị xuyên qua, nam tử hừ lạnh một tiếng căm tức nhìn Trương Văn Trọng, hừ lạnh nói: “Muốn giết muốn chém tùy tiện ngươi, đừng mơ tưởng lấy được nửa câu từ trong miệng của ta, dù sao đời này ta cũng đã sống đủ, dù hiện tại có chết, con mẹ nó cũng không oan!” Nói xong hắn chăm chú ngậm miệng lại, mặc cho Trương Văn Trọng làm sao, hắn vẫn không chịu mở miệng nói.
“Không nghĩ tới, miệng của ngươi cũng cứng lắm.
Nhưng ngươi thật cho rằng ngậm miệng không nói, ta không cách nào từ chỗ ngươi hỏi ra được tình báo hay sao?” Trương Văn Trọng đột nhiên lắc đầu nở nụ cười: “Ngươi, thật sự quá ngây thơ.”
Nam tử cũng không tin lời Trương Văn Trọng nói.
Hắn cho rằng Trương văn Trọng đang hù dọa hắn, cho nên hắn ngậm chặt miệng còn dùng ánh mắt chẳng đáng nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng, đồng thời trong lòng còn âm thầm nói: “Khoa trương muốn gạt ta? Tưởng ta ngu ngốc a? Chỉ cần ta ngậm chặt miệng vô luận ngươi làm gì cũng không mở miệng, nếu như ngươi còn có thể ở chỗ ta thu được tình báo, vậy xem ngươi lợi hại!”
Tuy rằng nam tử không mở miệng nói, thế nhưng Trương Văn Trọng từ trong ánh mắt của hắn đã đọc hiểu ý tứ hắn.
Nhàn nhạt cười, Trương Văn Trọng cũng không nói thêm lời nào, chỉ giơ lên tay phải ngay trước mặt tên nam tử làm ra những thủ thế liên tiếp phức tạp, làm tên nam tử vừa cảm thấy kỳ lạ, cả ánh mắt và lực chú ý cũng dần dần bị hắn làm ra những thủ thế liên tiếp hấp dẫn.
“Những thủ thế này của hắn, đến tột cùng đại biểu cho ý tứ gì?” Trong lòng nam tử không tự chủ được hiện lên một nghi vấn.
Đồng dạng ngay lúc đó, hắn đột nhiên cảm giác tinh thần của mình trở trên vô cùng mệt mỏi, một cảm giác buồn ngủ kịch liệt nảy lên trong lòng.
“Chuyện gì xảy ra? Vì sao ta lại đột nhiên trở trên mệt mỏi rã rời muốn ngủ?” Trong lòng nam tử hiện lên một tia cảnh giác, người có tu vi giống như hắn, căn bản không có khả năng đột nhiên có cảm giác mệt mỏi rã rời cùng buồn ngủ đến như vậy, huống chi bây giờ hắn còn đang ở trong tuyệt cảnh có thể bị giết chết bất cứ lúc nào.
“Đây...chẳng lẽ là thôi miên?” Nam tử bỗng nhiên cả kinh, hắn liều mạng muốn để ý thức của mình thanh tỉnh, nhưng bất quá cũng hoàn toàn vô dụng.
Cặp mí mắt của hắn, thật giống như nặng ngàn cân, vô luận hắn làm sao nỗ lực, đều không thể ngăn cản hai mí mắt nhắm lại.
Khi trước mắt hắn lâm vào một mảnh đen kịt, đồng thời tinh thần ý thức của hắn cũng trở trên không rõ.
Hắn cứ đứng như thế, lâm vào trạng thái ngủ say thật sâu.
Đúng như nam tử sở liệu, vừa rồi Trương Văn Trọng thi triển thủ thế liên tiếp trước mắt hắn chính là Mê Hồn Ấn trong Chúc Do Thuật.
Nguyên lý của Mê Hồn Ấn, cùng thuật thôi miên hiện đại, dùng tay và đồ vật thay thế phụ trợ thôi miên cũng không khác nhau lắm.
Chỉ là hiệu quả còn tốt hơn một chút.
Trước đây, bởi vì tu vi Trương Văn Trọng không đủ, dù biết được phương pháp thi triển Mê Hồn Ấn, nhưng cũng không có hiệu quả gì.
Thế nhưng hiện tại, tu vi của hắn cũng đã đủ để thi triện ra Mê Hồn Ấn.
Nhìn nam tử đang đứng ngủ, Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Nam tử đang ngủ say, dùng một loại thanh âm bình thản không chút cảm tình đáp: “Thái Tang Sai.”
“Thái Tang Sai?” Trương Văn Trọng thấp giọng đọc lại tên này hai lần, vùng lông mày hơi nhướng lên, lần thứ hai hỏi: “Đây không giống tên của người trong nước, ngươi là người của quốc gia nào?”
Thái Tang Sai đáp: “Người Thái Lan.”
“Người Thái Lan?” Trương Văn Trọng lại lần nữa quan sát Thái Tang Sai, nếu như chỉ nhìn vào dáng dấp của hắn hiện tại, thật không biết là người Thái Lan.
Trương Văn Trọng lại hỏi: “Là ai cho ngươi tới giết ta? Vì sao ngươi biết ta ở tại huyện Ẩn Ngạc? Ngươi đến một mình, hay có đồng bọn?”
Trúng Mê Hồn Ấn trong Chúc Do Thuật, Thái Tang Sai đối với những câu hỏi của Trương Văn Trọng có thể nói biết gì nói hết, hắn hồi đáp: “Là Lê Thị Lâm ra tiền mời Thanh Xà chúng ta đến ám sát ngươi, chúng ta dùng đủ loại thủ đoạn điều tra được hôm nay ngươi đến huyện Ẩn Ngạc, cho nên đã đến sớm một bước, từ cuối tuần trước đã đến đây.
Chúng ta cũng từng nghĩ tới ám sát ngươi tại Ung Thành.
Thế nhưng ngươi ở Ung Thành giao du quá rộng còn có quan hệ với cả quân cảnh, không lợi cho chúng ta động thủ, cho nên chúng ta chạy tới huyện Ẩn Ngạc.
Đi tới với ta, còn có hai đồng bọn, chính là một người Thái Lan tên Trữ Công Tuyên và một người Campuchia tên Bác Lạp Ni.”
Trương Văn Trọng hỏi: “Lê Thị Lâm là ai? Thanh Xà là cái gì?”
Thái Tang Sai đáp: “Lê Thị Lâm là vợ của Hàn Tân, là đầu mục số ba trong tổ chức buôn lậu thuốc phiện của bọn hắn.
Hiện tại bởi vì Hàn Tân và Trương Lượng đã chết, cho nên Lê Thị Lâm trở thành đầu mục số một của tổ chức buôn lậu thuốc phiện.
Cô ta từng lập lời thề trước mặt thần phật, sẽ giết ngươi báo thù cho chồng cô ta.
Thanh Xà là tổ chức sát thủ do ta và Trữ Công Tuyên, Bác Lạp Ni hợp thành, ba người chúng ta vốn là sát thủ đơn độc, trong một lần hợp tác làm nhiệm vụ, phát hiện độ ăn ý rất cao, vì vậy hợp thành tiểu tổ sát thủ, danh hiệu Thanh Xà.
Trong giới sát thủ Á Châu, cũng được bài danh hàng đầu.”
“Lê Thị Lâm?” Trương Văn Trọng khẽ cau mày, trực giác nói cho hắn, nữ nhân tên Lê Thị Lâm này, chỉ sợ còn khó chơi hơn cả Hàn Tân và Trương Lượng.
Bởi vì kinh nghiệm ngàn năm nói cho hắn, một nữ nhân nổi điên, sẽ cực kỳ đáng sợ.
“Ta cũng không có thời gian, chạy đến Đông Nam Á để đối phó nữ nhân tên Lê Thị Lâm này.” Trương Văn Trọng híp mắt lại suy nghĩ, nhìn chăm chú vào sát thủ người Thái Lan Thái Tang Sai đứng trước mắt, trong ánh mắt hắn chợt hiện lên một đạo tinh mang.
Một biện pháp không cần để hắn đích thân động thủ mà cũng có thể đối phó Lê Thị Lâm, đã thành hình trong lòng hắn.
Bất quá trước khi thực thi kế hoạch này, hắn còn một chút việc cần làm.
Trương Văn Trọng hỏi: “Nếu như các người thành công giết ta, các ngươi làm sao chứng minh với Lê Thị Lâm?”
Thái Tang Sai đáp: “Lê Thị Lâm yêu cầu chúng ta mang theo đầu của ngươi đi gặp cô ta, bởi vì cô ta cần đầu của ngươi tế tự thần linh.”
Trương Văn Trọng lại hỏi: “Cô ta sẽ tự đến gặp các ngươi sao?”
“Sẽ!” Thái Tang Sai trả lời rất khẳng định.
“Ác?” Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, đáp án này thật ra có chút ngoài hắn dự liệu, hắn hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì cô ta muốn mời chào Thanh Xà chúng ta!” Thái Tang Sai đáp, trong giọng nói có chút chẳng đáng: “Cô ta bất quá chỉ là một đầu mục