Hỗn Độn Lô?
Mã Văn cau mày suy nghĩ hồi lâu, mới cẩn cẩn thận thận nói: “Thượng tiên ngài nói Hỗn Độn Lô, chính là một lô đồng đen như mực, dùng thuần đồng để chế tạo ra?” Phỏng chừng hắn cảm thấy miệng dùng ngạn ngữ cũng không quá thích hợp, nên đã dùng tiếng phổ thông để nói chuyện.
“Đúng là nó.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Nếu Mã Văn có thể nói ra dáng dấp Hỗn Độn Lô, nói cách khác, hắn hẳn từng gặp qua Hỗn Độn Lô.
Quả nhiên Mã Văn gật đầu nói: “Gặp qua, gặp qua, nó nằm trên mặt đất ngay giữa trung tâm tẩm cung.
Nhưng nó chỉ nhỏ bằng một bình rượu thôi a.”
Một bảo bối như Hỗn Độn Lô, tự nhiên có thể biến lớn biến nhỏ, nhưng trước tiên cũng cần nhận chủ mới được.
Đương nhiên, chuyện như vậy Trương Văn Trọng sẽ không nói cho Mã Văn.
Trương Văn Trọng hỏi: “Địa cung của Ngạc Vương ở đâu? Các ngươi có thể đưa ta đi vào đó không?”
“Việc này...” Mã Văn tỏ vẻ khó khăn, chần chờ không dám tùy tiện trả lời.
Phản ứng của Mã Văn cũng nằm trong dự liệu của Trương Văn Trọng, hắn cũng không sốt ruột, đạm mạc cười nói: “Tình huống hiện tại của các ngươi cũng không tốt.
Nếu cứ tiếp tục để âm suy dương thịnh, không đến một tuần, các ngươi sẽ triệt để biến mất trên thế giới này.”
Mã Văn cũng biết, câu nói của Trương Văn Trọng cũng không phải đang nói chuyện giật gân, hắn cũng rất thông minh, vội vã quỳ xuống trước người Trương Văn Trọng dập đầu khẩn cầu: “Nếu như thượng tiên đã nhìn ra được vấn đề của chúng tôi, nói vậy hẳn ngài cũng có phương pháp cứu vớt.
Còn thỉnh thượng tiên có thể mở lòng từ bi, cứu vớt du hồn chúng tôi.
Để chúng tôi còn cơ hội kéo chút tàn hồn trên thế giới này.”
Trương Văn Trọng đột nhiên cười ha ha lên, cười đến mức làm Mã Văn và chúng du hồn cảm thấy kỳ lạ.
Đợi hắn cười một trận, hắn mới trầm giọng hỏi: “Lẽ nào nói, các ngươi cũng chỉ muốn kéo chút tàn hồn sót lại trên thế giới này thôi sao? Sẽ không nghĩ lại lần nữa bước vào luân hồi, một lần nữa chuyển thế làm người?”
Mã Văn chợt thở dài, nói: “Đương nhiên là muốn thế, nhưng chúng tôi bị Ngạc vương dùng phương pháp của ma đạo giam cầm tại Phong sớm thay hắn thủ hộ địa cung.
Vốn không thể bước vào luân hồi, chuyện chuyển thế làm người cũng trở thành hi vọng xa vời.” Nói đến đây, hắn đột nhiên ngậm miệng lại, chỉ mở to đôi mắt nhìn, dùng một loại ánh mắt bao hàm sự chờ mong và khó thể tin nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng.
Mã Văn là một thông minh, bằng không hắn cũng không được đề cử làm thủ lĩnh của những du hồn này.
Ngay giờ khắc hiện tại, hắn bỗng nhiên nhớ tới, Trương Văn Trọng cũng không hề có lý do nói đến chuyện này.
Nếu hiện tại hắn đột nhiên nhắc tới việc này, đó không phải nói rõ hắn có biện pháp phá giải phương pháp giam cầm của Ngạc vương hay sao?
“Thượng...thượng tiên có biện pháp cứu vớt những du hồn chúng tôi, giúp chúng tôi một lần nữa bước vào luân hồi?” Mã Văn kích động thanh âm trở thành run rẩy.
Trương Văn Trọng gật đầu đáp: “Không sai.
Ta đích thật là có biện pháp giải trừ giam cầm của Ngạc vương trên linh hồn của các ngươi, cho các ngươi một lần nữa bước vào luân hồi.”
“Trời động thương cảm, cho chúng du hồn chúng ta cũng đã chờ được cứu tinh tới.” Mã Văn kích động đến run rẩy cả người, nếu như du hồn cũng có thể khóc, chỉ sợ gương mặt hắn đã đẫm đầy nước mắt.
Hắn quỳ trên mặt đất, không ngừng hướng Trương Văn Trọng dập đầu khẩn cầu: “Thượng tiên van cầu ngài cứu chúng tôi, cứu cứu chúng tôi đi.”
Nghe được Trương Văn Trọng nói có biện pháp có thể giải trừ giam cầm của Ngạc vương trên linh hồn bọn họ, giúp bọn họ một lần nữa bước vào luân hồi, hơn ngàn du hồn trên sân rộng U Minh Phong toàn bộ đều quỳ xuống đất, liên tiếp hướng Trương Văn Trọng dập đầu, từ trong miệng những du hồn truyền ra một câu: “Thượng tiên cầu ngài cứu cứu chúng tôi!”
Trương Văn Trọng đưa tay ý bảo những du hồn đều yên tĩnh, sau đó mới nói: “Đều đứng lên đi.
Ơn trời có đức hiếu sinh, ta khẳng định sẽ cứu các ngươi.
Thế nhưng với tu vi hiện tại của ta, muốn trong vòng mấy ngày ngắn ngủi cứu mấy ngàn du hồn các ngươi, căn bản là chuyện không có khả năng.”
Mã Văn kinh hoàng nói: “Vậy nên làm sao bây giờ? Đúng như lời thượng tiên vừa nói, tình huống của du hồn chúng tôi ngày càng lụn bại.
Ở trước đây, tại Phong sơn âm khí rất dầy, nên du hồn chúng tôi mới kéo được chút tàn hồn.
Thế nhưng từ sau khi Phong sơn được xây dựng rầm rộ, mỗi ngày đều có rất nhiều du khách đến tham quan.
Dần dần thuộc tính của Phong sơn cũng không còn âm khí dạt dào như trước đây.
Chuyển biến thành dương khí hưng thịnh như hiện tại.
Nếu như tình huống này tiếp tục phát triển chỉ sợ mấy ngàn du hồn chúng tôi không chờ được mười ngày nữa tháng sẽ đưa tới kiếp số, tan thành mây khói.”
Trên sân rộng U Minh Phong mấy ngàn du hồn không ngừng dập đầu, liên tiếp nói: “Cầu thượng tiên ngẫm lại hiện pháp, cứu vớt những du hồn chúng tôi, cầu thượng tiên ngẫm lại biện pháp a.”
Trương Văn Trọng nói: “Muốn trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, cứu mấy ngàn du hồn các ngươi, chỉ nhờ vào lực lượng một mình ta, khẳng định là không được, trừ phi...”
“Trừ phi cái gì?” Mã Văn vội vã hỏi.
Trương Văn Trọng nói: “Trừ phi có thể tìm được Hỗn Độn Lô, lại dùng các loại tài liệu luyện chế ra một lò Vãng Sinh Thang, cho mấy ngàn du hồn các ngươi đều tiến vào trong đó tấm rửa, là có thể thanh trừ được giam cầm của Ngạc vương trên linh hồn các ngươi, cho các ngươi có thể tái nhập vào luân hồi.”
“Vãng Sinh Thang? Đây...đây chính là thần thương chỉ có âm tào địa phủ mới có.
Trong truyền thuyết, vô luận là du hồn dã quỷ gì, chỉ cần được tắm trong Vãng Sinh Thang ba lượt, là có thể tẩy rửa đi tất cả tội nghiệt, trở lại luân hồi, tái thế làm người!” Mã Văn hưng phấn nói, xem ra ở những năm tháng dài đăng đẵng dưới địa cung của Ngạc vương, hắn cũng đã biết được không ít tri thức.
Nhưng hắn cũng không bị sự hưng phấn làm hôn mê ý nghĩ, lại không thể tin được nghi vấn nói: “Thượng tiên, ngài thực sự biết cách luyện chế Vãng Sinh Thang sao? Đây là bí mật bất truyền trong âm tào địa phủ!”
“Thế nào? Sợ ta gạt ngươi?” Trương Văn Trọng nở nụ cười, nói: “Trương Văn Trọng ta còn chưa lưu lạc tới nông nỗi phải đi gạt những du hồn.”
“Trương Văn Trọng?” Nghe Trương Văn Trọng báo danh làm Mã Văn cảm thấy phi thường khiếp sợ, thốt lên: “Thượng tiên, ngài...ngài chẳng lẽ chính là tiên y Trương Văn Trọng trong truyền thuyết?”
Trương Văn Trọng gật đầu đáp: “Không sai, chính là ta.
Không nghĩ tới một du hồn nho nhỏ như ngươi, không ngờ cũng từng nghe qua tên của ta.”
“Nếu như thượng tiên thực