Nửa phút sau, Trương Văn Trọng ngừng chuẩn mạch.
Tôn Nguy nín thở nhìn xem, liền khẩn trương dò hỏi: “Thế nào rồi Trương ca.
Theo mạch tượng của ông nội tôi, thì rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?”
Tôn lão gia mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng cũng ẩn chứa ý tứ này.
Trong bất tri giác, lão đối với Trương Văn Trọng tựa hồ cũng rất mong chờ.
Có thể bởi vì thái độ bình tĩnh của Trương Văn Trọng đã ảnh hưởng tới lão.
Trương Văn Trọng không trả lời ngay vấn đề của Tôn Nguy, mà quay sang nhìn Tôn lão gia, dò hỏi: “Huyệt Thiên Trì, huyệt Thiếu Hải và Kỳ Môn* của ngài từng chịu qua tổn thương phải không?”
“Ha ha, bác sĩ Trương quả nhiên cậu rất sáng suốt.” Đầu tiên Tôn lão gia hơi kinh ngạc, theo sau mới gật đầu cười nói: “Đúng vậy, huyệt Thiên Trì của ta từng bị trúng đạn.
Còn huyệt Thiếu Hải thì tại chiến trường Triều Tiên, chém giết cùng quân hoàng gia Anh, bị một thiếu tá sử dụng kiếm gây thương tích.
Bất quá, hắn cũng bị ta dùng đại đao chém rụng đầu!” Nhắc tới tình hình uy dũng năm xưa, Tôn lão gia có chút kích động.
Nhưng tôn Nguy ở một bên lo lắng không yên hắn vội vàng dò hỏi: “Trương ca, anh hỏi mấy thứ này làm gì? Chẳng nhẽ, nó cũng liên quan đến bệnh tình của ông nội tôi hay sao?”
“Đúng thế.” Trương Văn Trọng gật đầu, theo sau lại nhìn Tôn lão gia hỏi: “Nếu suy đoán của tôi không lầm.
Năm xưa vết thương chỗ huyệt vị kia đều không được xử lý ổn thỏa.
Nhất là viên đạn tại huyệt Thiên Trì, hẳn là nhiều năm trôi qua mới gắp ra?”
“Suy đoán của cậu hoàn toàn chính xác.” Tôn lão gia gật đầu khẳng định: “Chiến sự năm đó rất căng thẳng thuốc men thiếu thốn, sau khi trúng thương chỉ tùy tiện băng bó, phòng ngừa miệng vết thương đổ máu nhiều thôi.
Nhất là viên đạn xuyên qua huyệt Thiên Trì kia, tận sau năm 1980 mới được lấy ra khỏi cơ thể ta.”
Trương Văn Trọng nói: “Huyệt Thiên Trì nằm trong vùng dây thần kinh tim mạch.
Còn Thiếu Hải và Kỳ Môn lại thuộc Thủ Thiếu Âm Tam Kinh, đều là cùng nhịp thở với trái tim.
Căn nguyên bệnh trạng của ngài có quan hệ tới mấy huyệt vị này.
Ngài cũng là người luyện nội gia quyền nói vậy sớm đã phát hiện ra, khi ngài vận nội kình tới ba huyệt vị kia, liền như ném đá xuống biển sâu, nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung đúng không?”
“Đúng vậy.” Tôn lão gia xác nhận theo sau mới dò hỏi: “Bác sĩ Trương cậu thật sự đã tìm ra nguyên nhân của bệnh trạng rồi sao?”
Sau khi Trương Văn Trọng nói ra từng bộ phận trên người Tôn lão gia đã chịu qua tổn thương.
Tôn lão gia đối với Trương Văn Trọng cũng tràn ngập bội phục và chờ mong.
Trong nội tâm của lão, mơ hồ dâng lên một loại ý niệm: “Có lẽ vị bác sĩ trẻ tuổi này, sẽ chữa khỏi được căn bệnh của ta.”
Dù sao không một ai nguyên ý bệnh tật quấn thân.
Sở dĩ trước kia Tôn lão gia kiên trì chống đỡ, cũng là bởi vì không nhìn thấy hi vọng.
Nhưng bây giờ Trương Văn Trọng lại đem một tia hi vọng bày ra ở trước mặt của hắn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn phi thường chờ mong.
Trương Văn Trọng giải thích nói: “Nguồn gốc của bệnh, kì thật đều là do vết thương ở mấy huyệt vị kia, không được chữa trị kịp thời làm cho thương thế triền miên, cuối cùng phát triển thành mãn tính.
Khi ngài còn trẻ và khỏe mạnh, bệnh tình sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng theo tuổi đời tăng trưởng cơ năng yếu nhược, lúc này bệnh tình mới bắt đầu phát tác.
Đồng thời, bởi vì vết thương nằm tại huyệt vị, nên khi dùng điện tâm đồ chuẩn đoán đều không tìm ra nổi nguyên nhân.
Một lão Đông y kinh nghiệm phong phú, có lẽ sẽ phát hiện ra được nguyên nhân phát bệnh.
Nhưng lại không có biện pháp hữu hiệu, để chữa khỏi vết thương nằm tại ba huyệt vị này.
Tôi nói có đúng không?”
“Cậu nói không sai, lúc còn trẻ vô luận tình huống đau tim hay là nội kình không dồn xuống huyệt Thiên Trì, Thiếu Hải được, đều chưa từng xuất hiện qua.
Nhưng khoảng sau năm mươi tuổi, bệnh tình liền bắt đầu tác quái.
Bác sĩ Trương cậu có thể phỏng đoán chính xác toàn bộ nguyên nhân thật đúng là không đơn giản à.” Tôn lão gia cảm thán tự đáy lòng nói.
Hiện tại lão đối với y thuật của Trương Văn Trọng đã triệt để bái phục rồi.
Tôn Nguy tràn ngập mong chờ hỏi: “Trương ca, nếu anh nhìn thấy nguyên nhân bệnh trạng của ông nội tôi.
Như vậy, chắc hẳn là có thể chữa khỏi bệnh được chứ?”
Giờ khắc này, không chỉ Tôn Nguy, Bạch Quang Minh cũng Tôn lão gia tràn ngập mong chờ, thậm chí ngay cả Phan Văn Đào đứng ở bên cạnh cũng đều quẳng ném ánh mắt về phía Trương Văn Trọng.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Trương Văn Trọng gật đầu nói: “Phải, tôi thật sự có thể chữa trị được thương thế ở ba huyệt vị kia.
Mà sau khi ba huyệt vị này lành lặn, bệnh gì đi chăng nữa tự nhiên cũng sẽ tiêu trừ.”
“Thực tốt quá chúng ta còn đợi cái gì nữa? Mau chóng tiến hành trị liệu thôi!” Đối với sinh tử của mình, Tôn Nguy rất lãnh đạm.
Nhưng đối với bệnh tình của ông nội, hắn lại phá lệ quan tâm.
Lúc này nghe Trương Văn Trọng xác thực có thể trị dứt căn bệnh cho ông nội mình.
Nhất thời hắn kích động thúc giục Trương Văn Trọng mau chóng tiến hành.
So sánh với biểu tình kích động của Tôn Nguy, thì Tôn lão gia biểu hiện trầm ổn hơn rất nhiều, lão nhìn vào Trương Văn Trọng dò hỏi: “Không biết bác sĩ Trương có cần loại dụng cụ đặc thù hay dược vật gì không? Nếu cần thiết, ta sẽ phân phó thư kí Phan đi an bài ngay.”
Trương Văn Trọng đáp lời: “Không cần dụng cụ lẫn dược vật gì đặc thù cả.
Tôi sẽ dùng kim châm đả thông những huyệt vị bị thương.
Theo sau, kê một đơn thuốc và truyền thụ một bộ phương pháp thổ nạp cho ngài.
Chỉ cần ngài uống mỗi ngày ba lượt chiếu theo đơn thuốc, tiếp tục rèn luyện bộ phương pháp thổ nạp kia.
Nhiều nhất không quá một tháng căn bệnh quấy nhiễu ngài mấy chục năm qua sẽ hoàn toàn bị tiêu trừ.
Sau này, nếu ngài kiên trì rèn luyện bộ phương pháp thổ nạp kia, còn có thể phát