“Trương lão sư, thầy có nghe thấy toàn trường đang kêu gọi thầy không?” Tô Hiểu Hồng hưng phấn nói.
Những nữ tử trẻ tuổi giống như Tô Hiểu Hồng sùng bái nhất chính là thần tượng anh hùng.
Lúc này chứng kiến toàn trường đem Trương Văn Trọng trở thành cứu tinh, trong lòng khỏi cần đong đếm xem có bao nhiêu nhiệt huyết sôi trào.
Nếu không phải bởi vì Trương Văn Trọng đang kiểm tra thương thế cho Vương Hiểu.
Chỉ sợ nàng sớm đã kéo tay Trương Văn Trọng nhảy dựng lên rồi.
Tuy nhiên, lúc này Trương Văn Trọng bình tĩnh hơn Tô Hiểu Hồng rất nhiều, phảng phất như hắn không hề nghe thấy toàn trường kêu gọi.
Mà chuyên tâm kiểm tra vết thương trên sống mũi cho Vương Hiểu.
Sau khi trải qua hôn mê ngắn ngủi, Vương Hiểu đã khôi phục lại ý thức.
Nhưng đầu óc vẫn quay cuồng hỗn loạn như trước.
“Trương ca, thương thế của tôi có nặng không?” Vương Hiểu dò hỏi.
Mặc dù hắn rất muốn lớn tiếng nói chuyện, thế nhưng khi mở miệng lại kinh ngạc phát hiện ra, thanh âm của mình thực yếu nhược.
Trương Văn Trọng bình tĩnh mỉm cười hồi đáp: “Không nặng lắm, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”
Vương Hiểu nhẹ nhõm thở phào một hơi, theo sau lại khẩn trương hỏi: “À phải rồi! Trương ca, mặt tôi có làm sao không vậy? Anh biết đấy, tôi mới cưa được bạn gái xong, nếu như hỏng hình, tôi sợ nàng ta sẽ bỏ chạy mất.”
Trương Văn Trọng tủm tỉm cười, nói: “Yên tâm đi, diện mạo không ảnh hưởng gì.”
Tô Hiểu Hồng lờ mờ nghe thấy Vương Hiểu nói chuyện, cũng nhìn không được phì cười, an ủi: “Đâu có chuyện gì nghiêm trọng! Trên mặt nam nhân có một hai vết sẹo, mới thể hiện ra khí chất dũng mãnh chứ! Nếu anh vì chuyện này mà bị người yêu đá, cũng không cần phải lo.
Đến lúc đó, tôi sẽ giới thiệu mấy chị em cùng khoa, mặc anh lựa chọn.”
Vương Hiểu vội vàng nhìn Tô Hiểu Hồng gật đầu: “Tốt...tốt....Đây chính là cô tự mình nói nha.
Làm việc gì cũng phải giữ chữ tín.
Nếu tôi bị người yêu bỏ.
Nhất định sẽ trông cậy vào cô.”
“Bao chuyện này ở trên người tôi đi.” Tô Hiểu Hồng vỗ bộ ngực cự đại trả lời.
Vương Hiểu đem ánh mắt quẳng ném về phía Trương Văn Trọng nói: “Trương ca, nghe thấy không toàn bộ mọi người trên khán đài đều đang kêu tên của anh.
Nói thực lòng tôi cũng cảm thấy, tình huống hiện giờ chỉ có anh mới ngăn chặn nổi cơn sóng dữ này thôi.
Thể lực của đội bóng trường ta đang trở nên suy yếu mất rồi.”
Trước lúc bắt đầu trận đấu, Vương Hiểu còn muốn chiến thắng.
Nhưng hiện giờ, sau khi kiến thức năng lực cường hãn của đội bóng rổ trường đại học Kansas, thì hắn không dám ôm hy vọng chiến thắng chỉ cầu mong là số điểm thua không quá cách biệt mà thôi.
“Tôi hả?....” Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ nói: “Tôi không được đâu.
Thứ nhất tôi không phải là học sinh, làm sao có thể đại biểu cho Ung Thành thi đấu đây? Thứ hai, tôi không biết chơi bóng rổ mà.”
Vương Hiểu nói: “Trương ca, lấy bộ dạng của anh, đám người nước Mỹ làm sao biết được, đến tột cùng thì anh là học sinh hay là giáo viên chứ? Hơn nữa, anh cũng là cán bộ của trường cơ mà.
Về phần, anh không biết chơi bóng rổ....Tôi không tin đâu.....Tôi vẫn còn nhớ cú ném siêu cự ly ngày đó tại sân trường ah!”
Trương Văn Trọng giải thích: “Nếu tôi nói với cậu rằng cú ném siêu cự ly hôm trước chỉ là tình cờ, cậu có tin không?”
“Tình cờ?” Đầu tiên Vương Hiểu hơi kinh ngạc, theo sau mới nói: “Một khi đã như vậy, anh cứ ra chơi lấy may mắn đi.”
Ở phía sau, huấn luyện viên đội tuyển bóng rổ của trường đại học Ung Thành đi tới.
Đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trương Văn Trọng và Vương Hiểu, liền phụ họa: “Đúng vậy, thầy Trương! Hay là anh ra sân chơi thử chút đi.
Dù sao cục diện lúc này đang thảm liệt, nhóm cầu thủ của chúng ta đã mất hết nhuệ khí chiến đấu rồi.”
Trương Văn Trọng cười khổ: “Nhưng tôi thật sự không biết chơi bóng rổ.
Thậm chí ngay cả luật chơi cơ bản tôi còn không biết.”
Ngay khi mọi người đang nói chuyện thì đội bóng trường Kansas cũng triển khai một đợt tấn công mới.
Năm cầu thủ của trường đại học Ung Thành không thể giữ gìn nổi phòng tuyến.
Cuối cùng, vẫn là tên nam nhân mắt xanh của trường Kansas, nhảy lên ôm bóng úp vào rổ lưới.
“Phanh!” Một thanh âm đinh tai nhức óc vang lên.
Trong phút chốc, nguyên bản sân bóng rổ đang huyên náo, bỗng nhiên trở trên lặng ngắt như tờ.
Một cú úp rổ cường hãn bạo lực như thế, nếu ở trong giải đấu chuyên nghiệp thì vẫn được xưng tụng hai chữ “phấn khích”.
Nhưng tại giải thi đấu sinh viên muốn xem pha bóng này lại không phải chuyện tình dễ dàng gì.
Bất quá, trên phía khán đài chỉ nghe thấy tiếng vỗ