*: Miền bắc gọi là món đậu đỗ xào.
Sau khi cắt đứt cuộc nói chuyện với Vưu Giai, Trương Văn Trọng bỏ điện thoại trở vào túi, đang chuẩn đứng dậy đi pha trà, Tô Hiểu Hồng vốn đang đọc sách liền vội vã đứng dậy, nói: “Để em làm cho.”
Trương Văn Trọng cũng không cự tuyệt, đưa chén trà cho nàng.
Tô Hiểu Hồng cầm chén trà, vừa đi tới cửa phòng một người đang vội vàng chạy vào.
“Phanh.” Một tiếng liền đụng vào người nàng, suýt chút đã làm nàng đánh rơi chén trà trong tay xuống đất.
“Bác sĩ Trương không hay, xảy ra chuyện lớn rồi.” Người chạy vào cũng không quản đến việc xin lỗi Tô Hiểu Hồng, đã vô cùng nôn nóng nhìn Trương Văn Trọng hô to.
Trương Văn Trọng buông xuống quyển “Túc Tí Thập Nhất Mạch Viêm Kinh” trong tay, ngẩng đầu lên, khẽ cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện lớn gì?”
Người kia thở hổn hển nói: “Cũng không biết xảy ra chuyện gì, bên trong ký túc xá chúng tôi có hai người bạn cùng phòng đột nhiên bị nôn mửa cùng tiêu chảy.
Ngay trong ký túc xá ở mấy phòng khác cũng có mấy người bạn cùng phòng chuẩn bị đưa hai người bọn họ đến đây, lúc này mới phát hiện, ở trong ký túc xá xuất hiện bệnh trạng như đúc, thậm chí người bệnh nặng hơn không ít, đại khái khoảng mười người.
Ngay trên đường chúng tôi đến phòng y tế, còn thấy rất nhiều sinh viên ở những ký túc xá khác cũng có bệnh trạng giống như vậy.
Tôi đếm sơ qua, đại khái khoảng hơn sáu mươi người.
Để phòng y tế kịp chuẩn bị sẵn sàng, tôi phải sớm chạy tới thông tri cho các vị biết chuyện này trước.”
Lúc này Tô Hiểu Hồng cũng không quan tâm đến việc trách cứ người đã đụng vào mình, kinh hô lên: “Năm sáu mươi người toàn bộ đều xuất hiện nôn mửa, tiêu chảy sao? Đây rõ ràng là dấu hiệu ngộ độc thức ăn, trưa hôm nay bọn họ đã ăn cái gì?”
Người kia lắc đầu nói: “Không biết, chúng tôi đều ăn trưa trong căn tin trường học, đại bộ phận không sao, cũng chỉ có bọn họ xuất hiện bệnh trạng.”
Đang nói, bên ngoài phòng y tế xuất hiện âm thanh rầm rĩ, chính là những sinh viên ngộ độc thức ăn được bạn cùng phòng và bạn học đưa đến phòng y tế.
Trương Văn Trọng vẫn bình tĩnh, hắn quyết định thật nhanh, làm ra một loạt an bài: “Tiểu muội, cô đi theo tôi ra ngoài xem tình huống, Tử Mạn, cô đem chuyện này thông báo cho các bác sĩ và hộ sĩ khác trong phòng y tế, để cho bọn họ chuẩn bị tiếp nhận trị liệu cho sinh viên ngộ độc.
Mặt khác, phải đem chuyện này thông báo cho Hồ viện trưởng, bảo hắn nhanh chóng thông báo việc này cho cục vệ sinh.” Nói xong hắn nhanh chóng đi ra ngoài phòng y tế.
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn cùng kêu lên đáp, cùng chia nhau bắt đầu hành động theo lời phân phó của Trương Văn Trọng.
Khi Trương Văn Trọng bước ra ngoài sân phòng y tế, vừa vặn nhìn thấy năm sáu mươi sinh viên ngộ độc thức ăn đang được bạn bè dìu đi tới.
Tô Hiểu Hồng đi theo phía sau Trương Văn Trọng thấy thế nhịn không được kinh hô lên: “Giường khám của phòng y tế có hạn, nhiều sinh viên ngộ độc như vậy, làm sao ở hết a?”
Trương Văn Trọng vẫn rất bình tĩnh, nói: “Trước tiên xem rõ tình huống của bọn họ, nếu bị ngộ độc thức ăn loại nhẹ, xử lý là có thể về, không cần ở lại phòng y tế.”
“Bác sĩ Trương phiền phức anh cứu bọn họ.” Nhìn thấy Trương Văn Trọng từ bên trong phòng y tế đi ra, những sinh viên đang dìu bạn học trúng độc thức ăn liền kêu lên.
Những sinh viên ngộ độc tuy rằng không có khí lực mở miệng thế nhưng ánh mắt bọn họ không thể nghi ngờ đang cầu khẩn Trương Văn Trọng mau cứu trị cho họ.
Từ khi Trương Văn Trọng luân phiên sáng tạo kỳ tích cho tới nay, ở trong lòng các sinh viên trong đại học Ung Thành, Trương Văn Trọng đã trở thành siêu cấp anh hùng không có gì không làm được! Cho nên hiện tại, bọn họ đem toàn bộ hi vọng đều ký thác lên người vị siêu cấp anh hùng này.
Lúc này Lâm Tử Mạn đã đem sự kiện ngộ độc thình lình này báo cho các bác sĩ và hộ sĩ trong phòng y tế, đồng thời cũng đem chuyện này thông báo cho viện trưởng Hồ Cường đang họp bên trong bộ hậu cần của đại học Ung Thành.
Lúc này Hồ Cường đang trên đường quay trở về phòng y tế, nhưng hắn vẫn còn chưa đi đến nơi, đối với chứng bệnh ngộ độc thức ăn mà nói, lực ảnh hưởng cũng không lớn, các bác sĩ và hộ sĩ cũng đều chạy ra khỏi phòng y tế, giúp đỡ đưa những sinh viên bị ngộ độc đi vào bên trong.
Trương Văn Trọng liên tục hướng mấy sinh viên bị ngộ độc hỏi thăm buổi trưa bọn họ đã ăn món gì, từ trong câu trả lời của bọn họ, Trương Văn Trọng nhạy cảm phán đoán ra được đầu sỏ gây ra việc ngộ độc thức ăn, chính là đậu sừng chiên! Bởi vì hắn có hỏi qua mấy sinh viên bị ngộ độc, bọn họ đều nói buổi trưa đều ăn món đậu sừng chiên kia.
Trong đậu sừng chiên có chứa saponin và lectins, hai loại này đều có độc tố, không chỉ có tác dụng kích thích cường liệt đối với niêm màng của dạ dày, đồng thời còn có tác dụng tổn thương và loãng máu trên cơ thể con người.
Dưới nhiệt độ cao, hai loại độc tố này có thể bị hóa giải triệt để, nhưng nếu như lúc chiên đậu không được chín tới, như vậy hai loại độc tố vẫn còn lưu bên trong.
Một khi người ăn vào, cũng rất có khả năng bị ngộ độc, xuất hiện buồn nôn, nôn mửa, tiêu chảy, nếu nghiêm trọng hơn, còn có thể đau đầu choáng váng, mồ hôi lạnh nhễ nhại, tay chân tê dại, hoặc nôn ra máu.
Sau khi điều tra rõ nguyên nhân gây ra ngộ độc thức ăn, Trương Văn Trọng lập tức phân phó: “Đây là bị trúng độc đậu sừng chiên.
Người bệnh nhẹ cho bọn họ vài gói đường gluco, để cho bọn họ trở lại ký túc xá nghỉ ngơi.
Nói cho bọn họ, phải dùng vài lần, cho bạn cùng phòng giúp đỡ giám sát bệnh trạng của họ, tùy lúc bảo trì liên hệ với chúng ta, một khi bệnh trạng có biến hóa, lập tức báo cho chúng ta biết.
Nói rõ cho họ biết, giường bệnh trong phòng y tế quá ít, chỉ có thể cung cấp cho người bị bệnh nặng, thỉnh bọn họ thứ lỗi.”
Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng đứng bên cạnh dùng sức gật đầu, Lâm Tử Mạn lấy quyển sổ ghi chép công việc tùy thân, đem lời Trương Văn Trọng nói ghi lại những ý trọng điểm.
Trương Văn Trọng lại tiếp tục nói: “Người bị bệnh nặng, lập tức dùng dung dịch kali pemanganat rửa ruột cho họ, để toàn bộ độc tố bài tiết đi ra.
Ngoài ra còn phải dùng axít sulfuric tiến hành bài tiết, để bọn họ có thể đem độc tố còn lại xả ra ngoài.
Trong quá trình này, nếu như xuất hiện dấu hiệu mất nước, thì phải lập tức truyền nước biển bổ sung cho họ.
Tiêm vào tĩnh mạch bọn họ đường gluco, cùng với vitamin.
Ngoài ra căn cứ bệnh trạng khác nhau phải tiến hành trị liệu cho đúng bệnh.”
Đứng ngay bên người Trương Văn Trọng nghe Trương Văn Trọng chỉ đạo từng câu, Lâm Tử Mạn vội vàng gật đầu nói: “Được, tôi đã biết.
Tôi sẽ đem phương pháp trị liệu này báo cho bác sĩ khác.” Dứt lời nàng xoay người đi thông báo phương án trị liệu do Trương Văn Trọng chế định cho các bác sĩ và hộ sĩ khác.
“Chờ một chút.” Trương Văn Trọng gọi Lâm Tử Mạn, dò hỏi: “Trong phòng y tế chúng ta có Caizhemangyan và Heparin không?”
Lâm Tử Mạn lắc đầu đáp: “Tôi cũng không biết.”
Trương Văn Trọng phân phó: “Vậy cô đến phòng thuốc hỏi một chút, nhìn xem có hai loại thuốc này hay không.
Một khi có học sinh bị ngộ độc xuất hiện hiện tượng ngưng huyết, nhất định phải dùng hai loại thuốc này: Nếu như không có, để người của phòng thuốc nhanh nghĩ biện pháp chuẩn bị một ít, để ngừa thỉnh thoảng cần tới.”
Lâm Tử Mạn gật đầu đáp: “Được, tôi hiểu rồi, còn có điều gì phân phó nữa không?”
Trương Văn Trọng nói: “Không có.”
Lâm Tử Mạn chạy nhanh đem phương án trị liệu Trương Văn Trọng chế định đưa cho các bác sĩ cùng hộ sĩ.
Đồng thời chạy về phía phòng thuốc, để người của phòng thuốc nghĩ biện pháp chuẩn bị hai loại thuốc Trương Văn Trọng đã dặn.
Sau đó cũng không dừng lại, gia nhập vào trong công tác cứu trị bệnh nhân bị