Sau khi thu lại hộp ngân châm và hộp cửu châm, ánh mắt Trương Văn Trọng rơi vào bức thư trong túi nhựa do Vưu Lương mang tới, không giải thích được dò hỏi: “Lá thư đó là gì vậy?”
Lúc này Vưu Giai đã giao bình nước tiểu cho người hầu, dặn dò đi tới một địa phương không người, dựa theo cách nói của Trương Văn Trọng, đem sáu con Thanh Trúc Xà Chung đã chết cùng hơn mười trứng rắn đốt cháy thành tro tàn.
Lúc này khi nàng nghe được câu hỏi của Trương Văn Trọng vội vàng đáp thay Vưu Lương: “Trọng ca, sự tình là như vậy, theo người hầu chăm sóc cho ông nội tôi nói, ở thời gian gần đây ông nội cũng không có gặp qua người ngoài, chỉ nhận được lá thư này mà thôi.
Mà lúc ông nội nhận được lá thư, cũng là ngày ông sinh bệnh.
Cho nên tôi suy đoán, lá thư này có thể liên quan đến chuyện phát sinh với ông nội, vì vậy tôi nhờ anh tôi về biệt thự đem lá thư đến đây.”
“Ác? Không ngờ còn có chuyện như vậy?” Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, tiếp nhận túi nhựa trong tay Vưu Lương, đưa tay vào trong lấy lá thư.
Vưu Giai bị cử động của hắn làm hoảng sợ, vội vàng nói: “Trọng ca cẩn thận một chút, lá thư này phỏng chừng có cổ quái.
Theo tôi thấy, anh nên dùng dụng cụ nào đó lấy nó ra, như vậy nhiều ít cũng được an toàn hơn một chút.”
“Không cần lo lắng.” Trương Văn Trọng thản nhiên cười, tay phải đã cầm lá thư bên trong túi nhựa, lấy ra ngoài, lại nói với Vưu Giai: “Lá thư trước đó có cổ quái hay không tôi tạm thời còn không thể khẳng định, nhưng hiện tại nó tuyệt đối không có vấn đề.”
Lúc này Vưu Giai mới thở ra một hơi, tiến đến bên người Trương Văn Trọng nhìn lá thư hắn cầm trong tay.
Lá thư có màu vàng đất thông thường, địa chỉ trên thư là một tiểu thị trấn tại tỉnh Thải Vân.
Tên của thị trấn Trương Văn Trọng và Vưu Giai đều cũng từng nghe Vưu Thiên Hải nói qua.
Chính là ngày xưa khi hắn đóng quân ở khu tây nam, hắn đã đóng quân ở tiểu thị trấn này.
Khi Vưu Thiên Hải còn trẻ tuổi, từng cùng một cô Miêu nữ quen biết, hiểu nhau, mến nhau cũng tại thị trấn này.
Nhưng đáng tiếc chính là hai người yêu nhau rốt cục cũng không thể đi tới cùng nhau.
Lá thư này không ngờ lại từ tiểu thị trấn ngày xưa tới.
Như vậy xem ra, lá thư đúng thật có thể liên quan tới việc Vưu Thiên Hải trúng phải chung độc lần này.
Chỉ là tên người bên dưới bìa thư Trương Văn Trọng và Vưu Giai đều chưa từng nghe nói qua.
Lúc này Vưu Tình cũng thò đầu qua, nhìn thấy tên viết trên lá thư, có chút kinh ngạc nói: “Phù Văn Giản, tên này đúng là có chút cổ quái.
Nhưng hình như tôi chưa từng nghe ông nội nhắc qua ông ở tỉnh Thải Vân còn có một người bạn như vậy.”
“Phù Văn Giản?” Đại bá của Vưu Giai tên Vưu Triêu Quý, đột nhiên nhướng đôi mày, lấy tay đẩy đẩy Vưu Triêu Phúc đứng ngay bên người, nói: “Lão nhị, chú còn nhớ rõ không, trước đây lão gia tử hình như có nhắc qua, ngày xưa khi cha đi đóng quân ở khu tây nam, hình như từng cứu qua một hán tử Miêu tộc.
Chú còn nhớ rõ tên của hán tử Miêu tộc kia hay không? Tôi nhớ hình như tên hắn là Phù Văn Giản phải không?”
“Không sai, chính là Phù Văn Giản.” Vưu Triêu Quý đưa tay vỗ trán, nói.
“Tôi cũng nhớ tên là Phù Văn Giản.” Cha của Vưu Giai tên Vưu Triêu Tường và tiểu cô của Vưu Giai là Vưu Triêu Lâm cùng đồng thanh nói.
Lúc này Trương Văn Trọng đã rút lá thư ra, đọc qua từ đầu đến cuối.
Những nội dung viết trong lá thư, cũng làm chị em Vưu Giai rất thất vọng.
Vưu Tình thất vọng nói: “Nội dung của lá thư vốn chỉ là ôn chuyện bình thường không có một chút tin tức giá trị.”
Vưu Giai cảm thấy rất thất vọng, nhưng nàng cũng không vội vã kết luận, mà nhìn Trương Văn Trọng hỏi: “Trọng ca, theo anh thấy thế nào?”
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, chỉ vào lá thư nói: “Lần này Vưu lão gia tử trúng Thanh Trúc Xà Chung, chính bởi do lá thư này gây ra.
Tuy rằng nội dung lá thư rất đơn giản không có chuyện gì đáng chú ý, nhưng bên dưới mỗi trang giấy lại có một dấu ấn cỡ móng tay.
Vưu Giai, cô nghĩ dáng dấp của dấu ấn này giống cái gì?”
Nghe Trương Văn Trọng gợi ý, Vưu Giai lại nhìn xuống bên dưới lá thư.
Lần này nàng cũng nhìn thấy dấu ấn theo lời Trương Văn Trọng đã nói.
Vết tích của những dấu ấn này rất nhẹ, mà vừa rồi nàng chỉ quan tâm nội dung của lá thư, cho nên cũng không hề chú ý tới.
Lần này sau khi tinh tế quan sát dấu ấn một lúc, nàng ngạc nhiên nói: “Những dấu ấn này...có dáng dấp như trứng rắn?”
Trương Văn Trọng gật đầu nói: “Không sai, chính là trứng rắn.
Thanh Trúc Xà Chung trải qua chung pháp đặc thù luyện chế, trứng rắn sẽ biến thành nhỏ xíu cỡ móng tay, đem những trứng rắn đã được luyện chế này, trải qua phương pháp đặc thù, giấu bên dưới góc giấy viết thư.
Khi ông nội cô mở ra những trang giấy này, trứng rắn sẽ lặng lẽ phá vỡ, Thanh Trúc Xà Chung ở trong trứng sẽ lặng yên không chút tiếng động tiến nhập vào bên trong thân thể ông nội cô.”
“Nguyên lai là như vậy.” Những người trong Vưu gia không ngừng gật đầu.
Tuy rằng lời Trương Văn Trọng nói có chút không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng tận mắt họ đã từng chứng kiến chuyện không thể tưởng tượng, cho nên bọn họ cũng có thể tiếp thu được lời nói có vẻ hoang đường của Trương Văn Trọng.
Bốn anh em Vưu Triêu Quý tức hận nghiến răng nghiến lợi, cùng kêu lên: “Tên Phù Văn Giản này thực sự là ghê tởm, tính mạng của hắn do chính lão gia tử cứu trở về.
Không biết báo ân cũng thôi, thế nào còn muốn lấy oán trả ơn dùng loại Thanh Trúc Xà Chung ác độc này hại lão gia tử? Không được, chúng ta nhất định phải đến tỉnh Thải Vân, tìm người này nói chuyện cho rõ ràng.”
“Không cần đi tỉnh Thải vân.” Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Người gửi lá thư này cho Vưu lão gia tử, vốn không ở tại tỉnh Thải Vân, hắn đang