“Nguyên lai chuyện này đều là ngươi làm, ngươi thật ngoan độc.” Sau khi nghe Phù Văn Giản tường thuật xong, Vưu Giai hận đến mức nghiến răng ken két.
Tại nàng xem ra loại hành vi này của Phù Văn Giản quả thực chính là biến thái, thế nhưng hắn còn cố tình dương dương tự đắc.
“Hay cho một con tiểu nha đầu, cũng dám chỉ trích ta độc ác, hừ!” Cho đến giờ phút này, Phù Văn Giản đều không nghĩ rằng mình đã làm sai chuyện gì, hắn dùng một loại ngữ khí đương nhiên, cười lạnh nói: “Như Dao phản bội ta, Vưu Thiên Hải cướp đoạt lão bà của ta.
Hai người bọn họ bị trừng phạt là đúng người đúng tội.
Ta chẳng qua chỉ thay trời hành đạo mà thôi.
Nếu như thế bị coi là độc ác, vậy thì cũng không phải ta độc ác mà chính là thiên đạo độc ác.”
Từ đầu chí cuối, đôi con ngươi âm lãnh trong mắt Phù Văn Giản đều dừng tại bộ vị yếu hại trên người Trương Văn Trọng.
Chẳng cần hoài nghi, một khi Trương Văn Trọng lộ ra sơ hở, tất sẽ gặp phải thế công sấm sét như lôi đình của hắn.
Nhưng đáng tiếc, Trương Văn Trọng thủy chung không cho hắn có cơ hội xuất thủ.
Phù Văn Giản lạnh lùng cười hai tiếng nói: “Chàng trai trẻ, ngươi dám hai lần phá giải Chung độc trong người Vưu Thiên Hải, phá hủy kế hoạch báo thù của ta, tội không thể tha.
Còn ngươi nữa con tiểu nha đầu Vưu gia, ngươi cũng dám thóa mạ ta ác độc, tội ngươi cũng không thể tha.
Hôm nay, hai các ngươi đều sẽ phải chết!”
Nguyên bản Vưu Giai đang muốn mắng Phù Văn Giản, nhưng không đợi nàng kịp mở miệng thì đột nhiên bốn phía xung quanh vang lên những tiếng rì rì.
Lúc mới bắt đầu, chuỗi thanh âm này không rõ ràng lắm, nhưng chưa đầy hai phút sau, bốn phía xung quanh trong màn đêm toàn bộ đều vang vọng cái loại tiếng động này.
Nó vừa khiến cho người ta kinh ngạc, đồng thời theo sau đó ở trong nội tâm cũng dâng lên một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Đến tột cùng là vật gì, mới phát ra cái loại thanh âm này?
Phù Văn Giản ở phía sau tươi cười đắc chí, châm chọc: “Biết vì sao ta kể cho các ngươi nghe đoạn chuyện thương tâm năm xưa không? Chính là vì muốn thu hút sự chú ý của các ngươi, để ta có đủ thời gian đem xà trùng* chung quanh kêu gọi lại đây.”
“Rắn, là rắn....Còn có rết nữa...trời ơi nhiều rắn quá à!” Sợ rắn rết căn bản chính là thiên tính của nữ nhân.
Tuy rằng đảm lượng của Vưu Giai khá lớn, nhưng bốn phương tám hướng xà trùng đang vọt tới như thủy triều, nàng vẫn cảm thấy sau lưng mình dâng lên từng trận hàn ý.
Không bị dọa ngất tại đương trường coi như đã là phi thường không tệ rồi.
Vưu Giai biểu tình nhợt nhạt, nhưng nàng vẫn không quên hướng Trương Văn Trọng dò hỏi: “Trọng ca nên làm cái gì bây giờ?”
Bất tri giác, Vưu Giai đã đem Trương Văn Trọng coi trở thành người tâm phúc của mình, gặp phải bất cứ chuyện gì, người đầu tiên nghĩ đến sẽ chính là hắn.
Mà từ ngày quen biết nhau, Trương Văn Trọng cũng chưa từng làm cho nàng thất vọng qua.
“Mau đóng cửa kính lại, đợi ở trong xe, ngàn vạn lần đừng chạy ra!” Trương Văn Trọng lớn tiếng phân phó.
Đồng thời hắn mạnh mẽ giậm chân xuống đất, cả người tựa như một viên đạn pháo bắn ra khỏi nòng súng, dùng xu thế lôi đình đánh tới phía Phù Văn Giản.
Đám xà trùng kia đều là do Phù Văn Giản thông qua bí pháp độc môn, gọi về đây từ bốn phương tám hướng.
Nếu không nhanh chóng giải quyết Phù Văn Giản, để cho xà trùng tụ tập ngày càng nhiều hơn.
Trương Văn Trọng mặc dù không e ngại, nhưng người dân đang ngủ say trong tiểu khu Hoa Hàng nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Tới hay lắm!” Trông thấy Trương Văn Trọng hùng hổ đánh về phía mình, Phù Văn Giản không hoảng loạn mà lại vui mừng.
Bởi vì lúc trước hắn chỉ sợ Trương Văn Trọng xoay người chạy trốn.
Dù sao Trương văn Trọng cũng đạt tới Thiên Cấp cảnh giới, nếu một lòng muốn bỏ chạy, Phù Văn Giản hắn có tâm đuổi theo, chỉ sợ cũng truy không nổi.
Hiện giờ Trương Văn Trọng chẳng những không bỏ chạy, ngược lại còn đánh tới phía chính mình.
Hắn có thể nào không vui mừng đây?
Lúc này rốt cuộc Phù Văn Giản cũng động.
Bỗng nhiên tay phải hắn giương lên, sợi roi chín đốt màu bạc lập tức hóa thành một con độc xà hung tợn, hướng những huyệt vị yếu hại trên người Trương Văn Trọng mà điểm tới.
Trên sợi roi chín đốt màu bạc tản mát ra một cỗ hương vị tự nhiên.
Người thường có lẽ không ngửi thấy, nhưng Trương Văn Trọng mẫn tuệ phát hiện ra.
Trong nháy mắt hắn đã minh bạch, trên sợi roi chín đốt này chỉ sợ ngâm qua độc.
Một khi trúng chiêu, độc tố sẽ nhanh chóng xâm nhập vào trong nội thể.
Nhất định phải nghĩ cách phá hủy sợi roi chín đốt này mới được, hoặc ít nhất cũng hạn chế sở trường của nó.
Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu Trương Văn Trọng thì tay phải cũng dựng lên, một khỏa tràng hạt nhanh như chớp bắn về phía Phù Văn Giản.
“Lại dám chơi ám khí ở trước mặt ta.
Phải biết rằng mấy cái đồ chơi này, ta đã sử dụng lô hỏa thuần thanh mấy chục năm nay rồi.” Phù Văn Giản cười lạnh trong lòng, cũng không thấy hắn có động tác gì.
Chỉ rung nhẹ cổ tay một cái, sợi roi chín đốt màu bạc lập tức trở trên mềm nhũn.
Lúc này sợi roi chín đốt trong tay Phù Văn Giản, nhìn thực giống như một con quái xà, đang ngỏng đầu cắn tới hướng Trương Văn Trọng.
Đồng thời xoay tròn giữa không trung ngăn cản tràng hạt do Trương Văn Trọng bắn ra.
“Oanh.”
Ngay khi va chạm, tràng hạt mạnh mẽ phát nổ.
Không chỉ sản sinh ra một đạo sóng xung kích, đem sợi roi chín đốt tạt ngang sang một bên.
Đồng thời còn xuất hiện một đoàn hỏa diễm nóng bỏng, đánh úp về phía Phù Văn Giản.
Tình huống xảy ra bất thình lình làm cho Phù Văn Giản cực kỳ hoảng sợ: “Đây là thứ gì? Ám khí phát nổ? Chẳng lẽ hắn ném ra chính là lựu đạn? Không đúng, vừa rồi ta nhìn thấy rõ ràng theo trong tay hắn bắn ra chỉ là một tràng hạt nhỏ cỡ hạt đậu thôi.”
Mặc dù trong lòng Phù Văn Giản kinh hãi, nhưng hắn không hề rối loạn, ngược lại càng trở nên bình tĩnh, trước tiên nhanh chân thối lui về phía sau.
Sự thật đã chứng minh, quyết định này của Phù Văn Giản cũng là chính xác.
Bởi vì ngay khi hắn thoái lui ra phía sau vài bước, khoảng đất lúc trước hắn đứng liền bị ngọn hỏa diễm làm cho tan chảy.
Nếu hắn không lui, hoặc giả như chậm trễ một chút, vậy thì hắn nhất định sẽ thụ