Nhìn bộ dáng Hoàng Nguyệt cùng Phác Thông Kiệt chật vật, bối rối lăn lộn trong đống rác hôi thối, mọi người trong ngoài các cửa hàng bán sản phẩm độc quyền dọc theo con đường đều cười phá cả lên.
Thậm chí còn có nhiều người ác tâm, vội vàng lấy ra điện thoại di dộng, máy quay kỹ thuật số quay chụp lại toàn bộ hình ảnh chật vật bối rối của Hoàng Nguyệt cùng Phác Thông Kiệt.
Sau đó, đem tung chúng lên Inte, cho tất cả mọi người đều nhận biết được bộ mặt mo của hai người này.
Hoàng Nguyệt cùng Phác Thông Kiệt sau khi chật vật đứng lên, càng hoảng sợ cắm đầu cắm cổ mà chạy như chó nhà có tang.
Tô Hiểu Hồng sau khi được một trận cười giải tỏa hết bao phẫn uất trong lòng, liền muốn đem cái bao ghế dựa màu hồng phần này gởi trả lại cho Trần Uyển Dung.
“Cái bao ghế dựa này là ta tặng cho con, con còn đưa lại cho ta làm gì? Chẳng lẽ con không vui sao?” Trần Uyển Dung vừa cười vừa nói, không chịu tiếp nhận cái bao ghế dựa từ tay Tô Hiểu Hồng.
Tô Hiểu Hồng vội vàng giải thích: “Thích thì có thích, nhưng mà nó mắc quá.
Cái bao ghế dựa mắc như vậy, con không thể nào nhận nổi món quà này.” Truyện Tiên Y
Trần Uyển Dung mỉm cười lắc đầu: “Quà đã tặng đi, như thế nào lại còn lấy lại ? Cái bao ghế dựa này con nhất đinh phải nhận lấy.”
“Con không thể nhận nổi !”
“Con nhất định nhận nổi !”
Hai nữ nhân, một người muốn cho đi, một người muốn trả lại, trong một thời gian ngắn, cứ giằng co đưa qua đẩy lại.
Nhìn thấy một màn này, làm cho vài khách hàng nữ đang mua quần áo trong cửa hàng đã hâm mộ càng lại thêm ghen ghét, đều nhịn không được ở trong lòng âm thầm nghĩ:
“Con nhỏ kia không phải bị ngu chứ? Có người tặng miễn phí cái bao ghế dựa hàng hiệu mà nó lại không cần ?” Truyện Tiên Y
“Ài, ông trời rất là không công bằng a, ta sao chẳng bao giờ gặp được chuyện tốt như vậy !”
“Nếu mà ông chủ chịu miễn phí tặng ta một món đồ giá trị hơn vạn đồng.
Ta lập tức sẽ chụp lấy giữ thật chặt, không có điên mà từ chối như con nhỏ kia.
Đúng là điên nặng mà ! Thật tức chết ta a !”
Thấy Tô Hiểu Hồng cùng Trần Uyển Dung cứ cầm cái bao ghế dựa mà dằn co qua lại, Trương Văn Trọng không khỏi lắc đầu cười khổ, nhịn không được mở miệng khuyên nhủ: “Tiểu muội, Trần nữ sĩ đã có ý muốn đem cái bao ghế dựa này tặng cho ngươi, ngươi nên cảm ơn mà nhận lấy đi.”
“Cái này …” Tô Hiểu Hồng vẫn y nguyên còn do dự, phân vân.
Trần Uyển Dung thì lập tức hưởng ứng theo lời này của Trương Văn Trọng, mỉm cười nói: “Con xem Trương lão sư cũng đã nói như vậy, con nên nghe lời mà nhận lấy nó đi.”
“Ân, được rồi, con sẽ nhận nó” Sau khi trải qua do dự một lát, Tô Hiểu Hồng cuối cùng quyết định nhận lấy cái bao ghế dựa màu hồng phấn này, nàng cũng không quên hướng về phía Trần Uyển Dung cảm tạ nói: “Cám ơn người, Trần a dì”
“Cám ơn cái gì? Chỉ là một cái bao ghế dựa thôi, cần gì phải khách sáo như vậy chứ ?” Ánh mắt của Trần Uyển Dung quét qua lại hai lần trên người của Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng, sau đó nở nụ cười, nói ra: “Nhìn hai người, hình như còn muốn tiếp tục đi dạo phố a? Ta đúng lúc cũng có việc xử lý cần phải đi đây.
Không quấy rầy cuộc hẹn của hai người nữa.
Tạm biệt.” Sau khi nhã nhặn chào tạm biệt, nàng xoay người đi ra khỏi cửa hàng bán sản phầm độc quyền này.
Đợi cho Trần Uyển Dung đi ra khỏi cửa hàng, Tô Hiểu Hồng lúc này mới kịp phản ứng.
Nàng giấu vùi khuôn mặt nhỏ nhắn trong đôi bàn tay phấn hồng của mình, cả khuôn mặt lúc này đã đỏ ửng một mảng như ráng chiều.
Nàng nhe ra đầu lưỡi nhỏ đáng yêu, ngượng ngượng ngùng ngùng nói: “Trương lão sư, Trần a dì hình như hiểu nhầm quan hệ của em và thầy rồi kìa!”
“Ài, nhiều lúc con người nói thật không ai tin.
Vậy mà nói dối ai cũng tin sái cổ a.” Sau khi nói ra một câu đầy thiền ý sâu xa, Trương Văn Trọng vỗ vỗ vai Tô Hiểu Hồng nói: “Được rồi, đừng ngẫn ngơ nữa.
Chúng ta đi thôi, việc chính còn chưa làm xong nữa”
“Vâng”, Tô Hiểu Hồng đáp lại, đi theo Trương Văn Trọng ra khỏi cửa hàng bán sản phẩm độc quyền.
Tiếp tục đi dạo dọc theo con đường Hà Tây buôn bán tấp nập này.
Hai người đi từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, đi dạo mấy lần con đường Hà Tây dành riêng cho người đi bộ này, nhưng cũng không thể lựa chọn được món quà sinh nhật thích hợp cho Vưu Giai Giai.
Bởi vì, với thân phận và địa vị Vưu Giai Giai còn có dạng hàng hiệu và xa xỉ phẩm gì mà chưa từng gặp qua? Nếu như trước kia Trương Văn Trọng không có điều chế Dưỡng Nhan Đan và đưa cho nàng, hiện tại có thể dùng nó làm quà sinh nhật thì dễ dàng rồi, không cần phải phiền não đau đầu giống như bây giờ,
“Ài, cái việc chọn lễ vật này thật đúng là một chuyện phiền toái !” Trương Văn Trọng nhịn không được lắc đầu thởi dài.
Tô Hiểu Hồng cũng ngao ngán, gật đầu đồng ý đáp: “Lựa chọn quà cho Vưu Giai Giai tỷ tỷ thật sự là một chuyện vô cùng khó khăn a.
Đừng nói là thầy, mà ngay cả em đây là chuyên gia về việc lựa quà, cũng đau đầu chóng mặt không thôi.
Chúng ta muốn tặng những món hàng hiệu cao cấp, thì gia đình Vưu Giai Giai tỷ tỷ chính là Vưu thị tập đoàn chuyên khảo sát, hiệp đàm buôn bán các hàng xuất nhập khẩu cao cấp với các tập đoàn lớn trên thế giới, còn cái dạng hàng hiệu cao cấp gì nào mà chưa từng gặp qua? Chúng ta muốn tặng nước hoa, mỹ phẩm dưỡng da, thì Vưu Giai Giai tỷ tỷ chính là thiên sinh lệ chất xinh đẹp tự nhiên, những vật này càng không cần đến.
Chúng ta muốn tặng đồ trang sức kiểu dáng tự thiết kế độc nhất vô nhị của các hãng nổi tiếng trên thế giới, thì chỉ sợ Vưu Giai Giai tỷ tỷ còn tiếp xúc nhiều gấp nhiều lần chúng ta a.
Ài….” Truyện Tiên Y
“Đồ trang sức kiểu dáng tự thiết kế độc nhất vô nhị?” Một câu nói của Tô Hiểu Hồng như thức tỉnh người trong mộng.
Trương Văn Trọng chợt bừng tỉnh, suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười một cách thần bí.
Tô Hiểu Hồng khó hiểu hỏi: “Thầy làm sao vậy? Chẳng lẽ, thầy đã kiếm được món trang sức đặc biệt kiểu dáng thiết kế tinh xảo sao? Nhưng mà em nhớ rõ, chúng ta hồi nãy đi dạo qua các cửa hàng trang sức đều chỉ bán các kiểu dáng rất bình thường, rất thông dụng không mà.” Truyện Tiên Y
Trương Văn Trọng cười cười, thần thần bí bí nói: “Tiểu muội, cám ơn ngươi.
Ngươi nói một câu chính là làm bừng tỉnh người trong mộng a.
Cùng ngươi đi lựa chọn quà sinh nhật cho Vưu Giai Giai, thật sự là tìm đúng người.” Nói xong, lập tức xoay người, bước nhanh đến một cửa hàng trang sức gần đó nhất mà đi vào.
Truyện Tiên Y
Tô Hiểu Hồng ngơ ngơ ngẫn ngẫn cũng không hiểu trăng sao gì, nhưng vẫn đi theo sau lưng hắn.
Cảm giác khó hiểu càng ngày càng dâng cao trong lòng, buồn bực thầm nghĩ: “Cửa hàng đồ trang sức